Chương 32 (H) : Kookie Ngủ Ngoan, Tôi Yêu Em.
—
Mặt trời vừa lên cao thì JungKook đã thức dậy chuẩn bị bữa sáng. Dường như vì lạ chỗ nên không ngủ được, cậu gục đầu bên cạnh những đĩa thức ăn, trông mệt mỏi không chút sức sống, dù trời lạnh nhưng mồ hôi vẫn từ trán chảy dọc theo sườn mặt xuống cổ.
Lát sau TaeHyung ra ngoài bật máy điều hòa lên, tiện thể rút khăn giấy lau cho JungKook rồi lại bất ngờ vì da thịt cậu nóng bừng như ngồi trước lò lửa. Cậu giữ tay anh lại, không ngẩng đầu lên mà cất giọng lờ đờ. "Tôi... tôi lạnh lắm..."
"Jeon, sao em..." TaeHyung nhìn JungKook nói không thành tiếng, đôi môi đã dần trở nên trắng bệch, mặt mày xanh xao, ngay cả mở mắt cũng không nổi. Anh lo lắng kéo tay cậu đứng dậy, cau mày ra lệnh. "Jeon, theo tôi đi khám!"
"Không đâu..." JungKook thuận theo hành động của TaeHyung mà nâng tay lên, cậu chỉ muốn ở yên như thế. Tối hôm qua hứng gió lạnh cả giờ đồng hồ, sức đề kháng không gọi là quá tốt, không thích nghi kịp với thời tiết nên cậu đã ngã bệnh nhanh chóng.
TaeHyung đỡ JungKook lên phòng, đắp khăn lên trán cậu rồi đích thân đi mua thuốc và nấu cháo cá. Món này anh chưa bao giờ thử nên toàn bộ quá trình diễn ra khá khó khăn, vốn dĩ có thể gọi người mang tới nhưng anh không yên tâm với mức độ vệ sinh thực phẩm.
Đến khi JungKook đi vào giấc ngủ thì TaeHyung mới thở phào, kéo chăn cẩn thận cho cậu rồi ngồi ở sopha bên cạnh giường nghỉ ngơi, quên mất cả việc mình còn chưa bỏ bụng thứ gì. Nhìn cậu nhắm mắt mà vì khó chịu nên thỉnh thoảng động đậy không yên, anh cũng không dám bỏ đi.
TaeHyung bước ra ngoài ban công nhận cuộc điện thoại từ YoonGi, có lẽ là tin xấu đáp trả cho sự bất an từ sáng giờ trong anh.
"YoonGi?"
"Kim TaeHyung, mấy bức ảnh bại lộ rồi, tôi đoán không chừng vài ngày nữa hoặc sớm hơn, JungKook sẽ biết..."
"..."
"TaeHyung?"
"Là ai?"
"Theo HoSeok đã điều tra thì... Park KyeonWook."
"Hắn đang ở đâu?"
"Bắc Kinh."
"Cậu và HoSeok sang đây gấp đi."
TaeHyung tắt máy mà không chờ YoonGi trả lời. Đôi mắt anh thoáng qua nét bi thương, ngay sau đó trở nên hung hăng đến đáng sợ. Rồi JungKook sẽ ra sao nếu như cậu phát hiện ra mọi thứ bị đăng tải lên, JungKook vượt qua nó bằng cách nào đây?
Đi vào phòng, JungKook trở mình nằm sấp, hai tay giơ lên ôm lấy đầu. TaeHyung lật người cậu lại, áo cổ rộng bị trễ sâu nên xương quai xanh vô tình bày gọn trước mắt, mồ hôi dẫn xuống cổ rồi mất hút. Hô hấp không được ổn định, anh chăm chú vào đôi môi hé mở câu người kia, hắng giọng. "Jeon à..."
"Tae... TaeHyung..."
JungKook mơ màng gọi tên TaeHyung khi có cảm giác bị hôn lên vành tai khiến cậu khó chịu, từng ngón tay của người kia chu du khắp nơi trên cơ thể, những cái hôn lên cổ và xương quai xanh ngứa ngáy đến cùng cực.
"Lúc bệnh cũng quyến rũ như thế..."
TaeHyung khẽ thì thầm, nôn nóng cởi hết quần áo JungKook ra, động tác nhẹ nhàng hết mức không để cậu thức giấc. Chống hai