Chương 38 : Dường Như Tôi Tổn Thương Rồi.
—
"TaeHyung, cậu vì Tuần Yên mà đuổi JungKook sao? Cậu điên rồi!" YoonGi gắt gỏng mắng TaeHyung, anh ngẩn người ngồi xuống sopha nhìn YoonGi tức giận rời khỏi đây. JungKook là một người cẩn thận và gọn gàng đến nỗi chỉ cần chiếc balo thôi cũng đã mang đi hết đồ đạc, xung quanh phòng thật sự không còn gì là của cậu cả.
"JungKook, đứng lại!" YoonGi cố gắng chạy theo và kéo tay JungKook, cậu quay lại nhìn y, hốc mắt ngập nước chực trào ấy chỉ nghẹn ngào cười, nhìn cậu đau lòng biết bao khi cất lên tiếng gọi tên y. "YoonGi ơi..."
"Vé máy bay còn chưa chuẩn bị đâu. Tôi sẽ giúp cậu về, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi rồi tính tiếp nhé." YoonGi không mang theo bất cứ gì trong tay nhưng vẫn cùng JungKook ra ngoài bắt xe đến khách sạn mà không để cậu nói thêm lời nào, y muốn đưa cậu tránh xa cái nơi chết tiệt này trước đã.
"YoonGi, chúng ta như trước kia được không? Sống với nhau không liên quan gì đến xã hội đen cả, bình yên thế cũng được mà..." JungKook như van xin níu cánh tay YoonGi không buông, y trầm mặc hồi lâu rồi thở dài gật đầu chấp thuận. Mỗi lần nhìn thấy cậu khóc, y lại bất lực không biết làm gì hơn.
Sau một đêm cắt đứt liên lạc với những người trong hắc đạo, YoonGi chẳng thể làm được vì điều đó không hề dễ dàng, trách nhiệm y gánh trên vai ở nơi đó rất lớn và chưa kể đến khi không còn y thì Kim TaeHyung như mất đi cánh tay phải. Bởi vì lo lắng cho JungKook, lời nói dối qua loa này có lẽ chỉ để khiến cậu yên tâm mà thôi.
"Cậu nghỉ ngơi đi, tôi mua chút đồ ăn về."
YoonGi mở điều hòa lên, do chuyện ban nãy xảy ra mà cả hai đều chưa bỏ bụng chút gì. Lúc y quay lại thì JungKook cũng ngủ say, nhìn đồng hồ chỉ đúng 11 giờ khuya, y cau mày cúi xuống gần cậu, mới biết trên khuôn mặt xanh xao kia đã ướt đẫm.
Từ khi có tình cảm với TaeHyung, số lần JungKook khóc đến thương tâm không còn đếm trên đầu ngón tay được nữa. Dường như từ một người mạnh mẽ thường bị người khác đánh giá là không có cảm xúc, bây giờ lại trở thành một người dễ rơi nước mắt.
"Tôi không biết phải giúp gì, nếu có thể từ bỏ tình cảm với TaeHyung thì tốt biết mấy, cậu sẽ không bị giày vò như thế..." YoonGi lắc đầu xót xa vì chứng kiến cảnh JungKook thay đổi quá nhiều. Y đặt túi thuốc và đồ ăn xuống bàn, tắm rửa xong rồi đánh thức cậu. "JungKook, uống thuốc rồi mới ngủ."
"YoonGi, có phải TaeHyung ghét tôi lắm không? Chắc là đúng rồi, cậu ta còn đuổi tôi đi mà..." JungKook thẫn thờ nhìn lên trần nhà, tự trách mình. "Tôi ngốc quá, tại sao lại nhớ rõ những gì TaeHyung đã hứa, đó cũng chỉ là lời nói đùa thôi."
"Nếu không là của nhau thì cố gắng đến mấy cũng không thể. Cậu hiểu ý tôi chứ?" YoonGi chia thuốc ra từng viên, rót cho JungKook cốc nước. "Nếu là của nhau thì dù có bao nhiêu sóng gió, cả hai vẫn sẽ vượt qua được."
"Tôi hiểu, nhưng YoonGi, dường như tôi tổn thương rồi, tôi thấy đau lắm, đau lòng lắm cậu biết không..."
"Cậu không thể tương tư mãi một người không thuộc về mình đâu, hãy suy nghĩ đi JungKook, cậu có thời gian mà, suy nghĩ thật kĩ xem TaeHyung có xứng đáng