Chương 43 (H) : Anh Làm Tình Với Em Bao Nhiêu Lần Rồi?
—
"Kookie, hãy nghe thật kĩ." TaeHyung lấy lại dáng vẻ của chính mình trong thời điểm tỏ tình với JungKook vào hai năm trước. Anh hắng giọng ôm cậu thật chặt, thấy cậu không phản kháng mới yên tâm. "Kookie, anh không nghĩ mình sẽ thích em từ ngày đầu gặp gỡ cho tới tận bây giờ, có thể là anh rất kiên nhẫn trong đoạn tình cảm này nên dù xa nhau lâu đến thế, anh vẫn chưa từng quên được những cử chỉ lời nói của em rồi lại nhớ em phát điên lên, em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Anh đã cho rằng em rất khó gần."
JungKook ngồi yên trong vòng tay của TaeHyung lắng nghe thật chăm chú, hai tay nắm vạt áo anh vì không biết phải làm gì để bớt lúng túng. Đúng là Kim TaeHyung rồi, người mà cậu nhung nhớ bấy lâu nay quay về rồi và đáp lại chờ đợi mỏi mòn của cậu là mỗi câu yêu thương sưởi ấm trái tim nguội lạnh này.
"Nhưng nếu anh không phải V thì em cũng sẽ không đếm xỉa tới đâu, may mắn thật đấy, giọng hát này lại khiến em thích nghe. Trong hai năm không bên cạnh em, anh trải qua rất nhiều chuyện, cuộc sống đưa đẩy và bắt buộc anh phải trưởng thành, phải đối mặt với chông gai. Anh mệt mỏi, anh chỉ muốn gặp em thôi."
"Thế mà chỉ chậm một bước, anh đã hiểu lầm em. Anh tức giận khi nghĩ rằng em xem thường tình cảm của anh, vì thế nên anh giày vò em, giữ lấy em để em chỉ có thể ở bên mình, nhưng đó không phải cách làm đúng đắn. Anh từng cầu xin em nói yêu anh, bây giờ anh vẫn muốn nghe lần nữa, anh sẽ không cầu xin em, mà anh chờ, chờ lời thật lòng từ em."
"Anh đủ khả năng lo cho em rồi, có thể chăm sóc em rồi, anh không còn là đứa trẻ vô dụng thường làm phiền em. Anh muốn em thấy anh chững chạc, trở thành mẫu người của em, khi anh đạt tiêu chuẩn, chắc chắn em phải thích anh đấy."
TaeHyung mỉm cười hít lấy mùi hương ngọt ngào trên mái tóc JungKook, cậu ngước lên, và rồi đôi môi ấm nóng của anh bất chợt áp tới. Đây mới chính là nụ hôn đầu tiên mà cả hai người đều tình nguyện đắm chìm vào nó, không miễn cưỡng, không ép buộc.
Vòng tay qua cổ TaeHyung kéo anh đến gần hơn, JungKook bị lật ngược tình thế trong phút chốc, anh đẩy cậu ngã xuống giường. Vùi đầu vào vùng tai nhạy cảm kia, một tay anh chống bên hông cậu, một tay nôn nóng vén áo lên. Hô hấp cả hai không ổn định, anh gấp gáp gỡ bỏ những thứ vướng víu trên người.
"Kookie, chúng ta... chúng ta có thể chứ?" TaeHyung thở dốc nói ngắt quãng, nắm tay JungKook giơ lên môi, cẩn thận hôn nhẹ ngón áp út như muốn đánh dấu điều gì đó. "Kookie, anh nhớ em, nhớ nhiều lắm..."
JungKook không trả lời, nhưng cái đan tay đáp lại chứng tỏ cậu cũng rất nhớ TaeHyung. Sau