Chương 45 : Tôi Có Thể Tự Yêu Em Ấy.
—
JungKook đọc đi đọc lại dòng tin nhắn đó, sau một hồi sửng sốt thì ngẩn người cười thành tiếng, sự đau đớn khi mất mẹ cậu vẫn còn cảm nhận rõ như chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua. Nhưng lúc ấy TaeHyung là người bên cạnh cậu cho đến lúc cậu phát hiện mẹ gặp tai nạn cơ mà, sao anh có thể là thủ phạm? Hoang đường quá.
Dường như đối phương biết được suy nghĩ của JungKook nên lại gửi thêm một tin khẳng định rằng lời người đó nói là sự thật. "Vào lúc 7 giờ ở đại lộ, cậu ta đi vào tiệm bánh ngọt."
Đây mới là những con chữ hoàn toàn thuyết phục khiến JungKook chấn kinh. Đúng là khoảng thời gian đó TaeHyung đã đi mua đồ ăn và trở lại với túi bánh ngọt, bởi vì cậu không tỉnh táo vì nhìn thấy Lee HyeonJuk nên cũng chẳng để ý đến anh lúc ấy.
Tại sao TaeHyung lại không nói rằng người gây tai nạn cho mẹ cậu là anh? Tại sao anh lại giấu nhẹm đi chuyện lớn đến thế và xem như không có gì cả?
YoonGi về trước HoSeok và TaeHyung, vừa bước vào nhà y đã nghe thấy tiếng đập phá đồ đạc phát ra từ trong phòng và tiếng hét khàn cả giọng, vậy là linh cảm bất an suốt từ nãy giờ của y không sai.
"JungKook, bình tĩnh lại JungKook, có chuyện gì sao?" JungKook quỳ bệt dưới sàn nhà, gương mặt vô cảm nhìn về phía trước không chớp mắt, tất cả cốc thủy tinh trên bàn trà bị cậu ném vỡ tan tành, rải rác khắp phòng.
YoonGi bất cẩn giẫm phải mảnh sứ sắc bén, y gào lên một tiếng rồi ngồi xuống giường giơ chân nhìn, máu tươi đẫm cả gạch lát màu trắng, chẳng mấy chốc đã thành kết thành mảng. Y bịt chặt miệng vết thương lại, cố di chuyển đến chỗ JungKook, giữ vai cậu lo lắng hỏi. "JungKook, nói tôi nghe."
YoonGi vẫn luôn quan tâm JungKook trước khi quan tâm chính mình, chẳng biết vì lý do gì mà y luôn cảm thấy cậu chưa thật sự đủ khả năng chăm sóc bản thân một cách tốt nhất và y cứ phải thay cậu làm điều đó, với tư cách là một người bạn nhưng lại luôn đối đãi như anh trai.
Tuy rằng JungKook không trả lời, nhưng ánh nhìn đã dời sang lòng bàn chân của YoonGi đang còn chảy máu không ngừng, miệng mấp máy không ra tiếng.
"JungKook, nếu cậu im lặng nữa, tôi sẽ bỏ đi đấy."
Có vẻ JungKook hơi hoảng hốt, cậu chỉ vào vết thương của YoonGi rồi nói lắp như đang sợ hãi. "Băng... băng bó lại..."
Sau khi YoonGi xử lý sơ qua vết thương cho JungKook yên tâm hơn, y tiện tay dọn luôn mảnh sứ tránh điều không may xảy ra lần nữa.
"YoonGi, có phải hai năm trước, mẹ tôi... mẹ tôi bị tai nạn là do TaeHyung gây ra không?" Đến giờ JungKook vẫn không tin chuyện động trời này, nhưng YoonGi đã làm việc với TaeHyung trong một thời gian dài, chắc chắn y sẽ biết ít nhiều và cậu tin y mới là người không lừa gạt cậu.
Từ trong mắt YoonGi có thể nhìn thấy sự tránh né không lẫn vào đâu, JungKook càng không thể tiếp