Chương 53 : Kookie, Không Nhìn Anh Sao?
—
JungKook cười chua xót, đúng là rất khó để tránh khỏi những thứ liên quan đến tình cảm giữa cậu và TaeHyung. Dòng chữ này, như một lời nhắc nhở khiến cậu cảm thấy bản thân mình không trân trọng những gì đang có.
TaeHyung bên cạnh cậu hai năm trước, khoảng thời gian đó đã rất vui vẻ. Tiếc là cậu không nhận ra anh ở vị trí nào, đáng lẽ cậu nên giữ lấy cậu em lớp dưới khi anh còn là người suốt ngày vô tư vô lo, nên giữ lấy sự lạc quan và nụ cười ngây ngô của anh mãi không bao giờ để nó biến mất.
Chúng đã từng quan trọng biết bao, từng khiến cậu hạnh phúc, nhưng cũng từng khiến cậu nhung nhớ sau ngày TaeHyung bỏ đi. Những chuyện xảy ra gần đây, cậu lại cho rằng cảm xúc đau lòng mà anh rời khỏi mình hôm ấy chẳng là gì cả, khi bây giờ cậu phải tiếp nhận từng tội lỗi của anh còn tệ hơn gấp trăm lần.
Và ngay lúc này, cậu vẫn không biết có nên nghe lời YoonGi, gạt bỏ hết những sai lầm của TaeHyung rồi cùng anh bắt đầu lại hay không. Sự cố đúng là ngoài ý muốn như YoonGi nói, cậu nên trách cứ thế nào đây?
Mặc dù yêu rất sâu đậm nhưng phải cố ngăn bản thân bước thêm một bước nữa, đó mới là điều khó khăn với chính mình.
JungKook khổ sở nhìn dòng chữ phản ánh tình trạng của cậu đó, bỗng dưng sóng mũi cay xè. Sao cậu lại không hiểu chứ, cậu đã bỏ 2 năm thời gian dài không chấp nhận bất cứ ai chỉ vì chờ TaeHyung quay về, đến khi anh hiểu lầm mang cậu ra đùa giỡn, dù đau thấu tận tâm can vẫn không thể phủ nhận, cậu không buông tay nổi.
Cho tới cuối cùng vừa yêu vừa hận, ngăn không để bản thân cậu cho anh được một cơ hội, không để sự đau khổ của cậu được bù đắp, không để tình cảm hai năm trời được đáp trả xứng đáng, cũng là cậu đang tự làm khó mà thôi.
—
YoonGi và HoSeok có việc phải cùng nhau ra ngoài và không ở nhà ăn cơm, nói một câu xin lỗi với JungKook rồi rời khỏi nhà. Như thế càng tốt, cậu thích một mình hơn.
Chuông điện thoại vang lên, JungKook vội gom chiếc áo khoác da và bức tranh cất vào hộp cẩn thận rồi nhấc máy, vì là số lạ nên cậu hơi chần chừ vài giây mới quyết định kết nối. "Ai thế?"
"Tôi là JooYeon đây."
"Có chuyện gì sao?"
"Cậu có bận không? Chúng ta có thể hẹn nhau chứ?"
"Tôi rảnh, lát nữa gặp."
Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, JungKook thở dài nặng nề. Dù không muốn đi chút nào nhưng cậu lại không nỡ từ chối khiến cô ấy thất vọng, dù sao thì cũng là đồng nghiệp, cậu không thể phá vỡ mối quan hệ tốt đẹp thế này.
Tới chỗ hẹn thấy JooYeon ngồi đó, cô nàng chưa nói đã cười, khóe môi JungKook cũng gượng gạo nâng lên. Cậu kéo ghế, bằng cách nào đó để có được một nụ cười tự nhiên nhất mà cô ấy sẽ không nghĩ rằng cậu đang không thoải mái.
JungKook gọi bừa món gì đó rồi im lặng trong thời gian chờ. Thường ngày trong mắt JooYeon, JungKook đã trầm tính ít nói và làm cô cảm