Chương 55 (H) : Sau Viên Mãn, Lại Là Sóng Gió.
—
"Kookie à..." TaeHyung dịu lại giọng nói đến mức thấp nhất, tưởng chừng mình đã nghe lầm nên không lên tiếng. Anh nhìn chằm chằm JungKook đến khi cậu gần như tức giận một lần nữa, anh mới nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, bây giờ cho dù là cậu nói nhầm, anh cũng không muốn hỏi lại.
Những lời này TaeHyung được nghe từ hai năm trước và khi đó anh không biết JungKook có phải là thật lòng hay không, anh luôn tự nhắc nhở, là do anh cầu xin cậu quá đáng thương, cậu mới nể mặt mà miễn cưỡng chiều theo thôi. Lúc quay về tìm JungKook, anh sẽ không cầu xin nữa, lời nói ra rồi có thể quên đi nhưng trước ngực anh là cậu bằng da bằng thịt, thì có lẽ không phải anh đang ảo tưởng.
"Kookie, anh rất yêu em." Sau khi nói xong, TaeHyung không biết JungKook nghe mãi có chán không, nhưng anh vẫn muốn nói vô số lần nữa để cậu hiểu, tình cảm này vô tình mà đậm sâu. Là hôm nọ TaeHyung bám dính lấy đàn anh, trong đầu chỉ nghĩ có lẽ bị ngoại hình và tính cách cứng nhắc của JungKook mê hoặc, không ngờ rồi lại thích cậu lâu đến thế.
TaeHyung bỗng dưng nghẹn ngào ôm JungKook siết chặt không buông đến khi nhận thức được cậu khó chịu vỗ lên cánh tay anh mới thả lỏng, thì ra cảm giác được người mình yêu đáp lại, nó thiêng liêng đến mức này sao? Giọng anh hơi run rẩy, như vẫn chưa tin. "Kookie, làm sao đây? Anh đúng là không thể dứt khỏi em..."
"Tại sao? Anh chỉ cần ở bên cạnh em, làm tốt những việc anh đã muốn làm cho em là được mà."
"Kookie, anh không muốn khoảnh khắc này là giả, không phải anh mơ đâu đúng chứ? Nếu như anh đang ngủ, giấc mơ này thật sự rất đẹp, Kookie, em biết không?"
JungKook khẽ cười trước dáng vẻ mờ mịt hoảng sợ sẽ vụt mất khỏi tầm mắt của TaeHyung, hai tay cậu giữ lấy mặt anh kéo đến gần hơn, đặt môi mình lên môi anh mà đi vào nụ hôn sâu. Kéo theo sợi chỉ bạc khi tách ra, cậu luyến tiếc cắn nhẹ lên cổ anh nhắc nhở. "Tae, chắc chắn không phải mơ..."
"Anh có được em sao?" Mọi cố gắng của TaeHyung trong suốt thời gian qua không bị vứt bỏ, sự đơn phương anh trao đi cũng không hề lãng phí. Dường như anh chẳng bỏ lỡ giây phút nào nếu đó là cơ hội để có thể thành công, anh không còn mắc kẹt trong bóng tối, nơi mà anh chẳng được nhìn thấy cậu và hàng trăm điều áp lực phủ lên vai.
"TaeHyung." JungKook tìm điều khiển máy điều hòa chỉnh nhiệt độ thấp, gương mặt trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. Cậu hít sâu một hơi, ấn anh nằm xuống, tất cả can đảm lúc này được mang ra dùng chỉ cho câu đề nghị. "TaeHyung, chúng ta làm tình đi."
"Em muốn như thế?"
Nhìn cái gật đầu mạnh mẽ kiên định mà lại ngượng ngùng của JungKook, ánh mắt TaeHyung hiện rõ sự cưng chiều vô bờ. Đặt tay lên lưng cậu kéo sát