Chương 7 : Tôi Không Thích Nam Nhân.
—
"Cậu nói thật sao?!" TaeHyung nhướn người áp sát vào YoonGi, y nhăn mặt lùi về sau, đẩy anh ra cất dụng cụ vào hộp sơ cứu, bình thản trả lời. "Đùa thôi. JungKook là khách thuê nhà."
"Thuê một tháng bao nhiêu?"
"Miễn phí."
"Tôi cũng muốn thuê!"
"Không cho."
"Keo kiệt vừa thôi nhé." TaeHyung đứng dậy đi ra cửa, quay lại nói thêm một câu. "Chút nữa cậu gọi Kookie dậy ăn tối đi, em ấy vẫn chưa ăn."
"Đồ hỗn xược này..."
"Min YoonGi!" JungKook đầu tóc rối tung đóng sập cửa chạy ra ngoài hét lên một tiếng, TaeHyung và YoonGi giật mình quay lại, chỉ thấy hốc mắt cậu dần dần đỏ lên, tay buông điện thoại xuống, quỳ sụp trên nền gạch. "Mẹ tôi..."
"JungKook..." YoonGi lo lắng chạy tới bên cạnh cậu, nhìn vào màn hình điện thoại của mình, là tin nhắn mà bệnh viện gửi đến thông báo rằng mẹ Jeon bị tai nạn chấn thương nặng lúc 7 giờ ở đại lộ, e rằng không qua khỏi nên người nhà hãy chuẩn bị tâm lý.
Có lẽ số điện thoại liên hệ gần nhất của mẹ Jeon là YoonGi, vì không thấy y bắt máy nên họ phải gửi tin nhắn. Vốn đã định nói với JungKook, y biết cho dù cậu có cứng đầu không muốn gọi bà ấy là mẹ đi nữa, thì dù nghe được tin người sinh ra mình gặp tai nạn như thế này cũng chắc chắn sẽ không phất tay mặc kệ.
"Sao cậu lại không nói với tôi... bà ấy... tôi không muốn..." Ánh mắt JungKook thất thần, từng câu từng chữ nói ra đều không qua suy nghĩ. TaeHyung nhìn YoonGi, y cũng nhìn anh, không biết phải làm gì để JungKook bình tĩnh lại. "Kookie... tôi đưa em đến bệnh viện."
Cậu không nói đồng ý mà bật dậy chạy nhanh đi.
"Kookie!"
—
"Mẹ! Tỉnh dậy đi, mẹ đừng ngủ..." JungKook lay cánh tay mẹ Jeon, bà yếu ớt chầm chậm mở mắt nhìn cậu, bàn tay giơ lên muốn chạm vào mặt cậu nhưng vì không có sức lực mà buông thõng xuống. Cuối cùng thì, bà đã có thể nghe được tiếng gọi này sau khi bà tái hôn rồi.
Cậu ôm lấy cánh tay mẹ Jeon, nhìn nét hiền từ chưa bao giờ mất đi trên khuôn mặt tái nhợt kia, nước mắt rơi ướt đẫm hai gò má. Nếu như bà thật sự không qua khỏi số mạng chết tiệt, có lẽ cậu sẽ hối hận đến điên về những gì mình đối xử với bà. "Đừng bỏ con... con xin lỗi, mẹ đừng đi..."
"Kookie phải tự chăm sóc tốt cho bản thân chứ..." Mẹ Jeon mấp máy môi cố gắng nói từng chữ một, YoonGi và TaeHyung có thể hiểu được lời bà ấy qua khẩu hình miệng, JungKook nấc nghẹn lắc đầu không ngừng. "Con không thể! Con không chăm sóc cho mình được, vì vậy mẹ đừng đi, con còn chưa nói, con yêu mẹ đến mức nào..."
Tiếc rằng, mẹ Jeon đã không nghe thấy JungKook nói yêu bà đến mức nào...
—
"JungKook, ăn một chút thôi được không? Cậu đã bỏ hai hôm rồi còn gì." YoonGi mang bát cháo thịt đã đun mất nửa giờ đồng hồ đến cạnh giường JungKook, còn cẩn thận thổi cho bớt nóng, ấy thế mà cậu không trả lời, xoay lưng về phía y kéo chăn che qua đầu.
"JungKook, nếu cậu không ăn thì mẹ