Cheon Sa-yeon đang đứng quay lưng lại về phía cánh cổng, nhìn thấy tôi và tủm tỉm chào lại.
"Tuần vừa qua cậu có khỏe không, Han Yi-gyeol?"
Tôi nhếch môi.
Một tuần qua tôi thế nào ấy hả? Tôi thực sự không muốn thấy Cheon Sa-yeon hỏi một câu hỏi vô sỉ thế này.
Kể từ khi Min Ah-rin rời đi tôi chưa bước được một bước nào ra khỏi phòng.
Không đời nào, tên khốn điên khùng này thực sự đã nhốt tôi!
Khi tôi mở cửa, một nhân viên to chà bá đứng chặn lại ngăn tôi rời đi, và nếu tôi đập phá bất cứ thứ gì, mấy tên nhân viên đó sẽ lao thẳng vào phòng cho coi, cửa sổ thì bị khóa không thể mở được.
Giam cầm tuyệt đối luôn.
Trong khi đó, tôi được phục vụ ba bữa một ngày với những món ăn bắt mắt.
Tôi thà chết đói còn hơn! Tôi tóm lấy tên nhân viên và hét lên rằng đây là hành vi phạm pháp đấy, nhưng bọn họ còn không thèm chớp mắt lấy một lần nữa cơ.
"Nhờ có.
Anh.
Tôi đã từng.
Rất.
Tốt."
Khóe môi tôi miễn cưỡng cong lên giật giật, tôi nghiến chặt răng.
"Tốt cho cậu thôi."
"....!"
Tôi không nghĩ rằng tôi sẽ có bất kỳ mong muốn nào khác ngoài việc được đấm thẳng vô mặt hắn ta dù chỉ một lần.
Khi tôi đang gom hợp lại tất cả những câu chửi thề trên thế giới và thuật lại chúng như thể tôi đang đọc rap thì tôi nhận thấy một sự hiện diện ngay bên cạnh mình.
Quay đầu lại, tôi thấy Kim Woo-jin đang đứng đó.
"Sao cậu lại ở đây...."
"Hừ, chết tiệt.
ta không đến đây chỉ vì ta muốn thế."
Cách nói chuyện của cậu ta vẫn như mọi khi ha, rồi cậu ta rụt rè nhìn xung quanh.
Thấy Cheon Sa-yeon lần lượt mỉm cười với tôi và Kim Woo-jin.
"Kim Woo-jin nói rằng cậu ấy cũng sẽ tham gia vào cuộc phá cổng này."
"Khoan đã.
Anh vẫn chưa chọn xong những người tham gia sao?"
Tại sao đột nhiên Kim Woo-jin lại ở đây? Nó khác gì việc đưa một người hạng C thậm chí không có khả năng tấn công đi tìm đường chết trong cổng cấp SS?
"Thêm một người vào nữa cũng chả phải chuyện to tác gì."
"Nhưng Kim Woo-jin....! "
"Tất nhiên, tôi biết Kim Woo-jin không thích hợp để chiến đấu."
"Vậy tại sao anh còn để cậu ta đi vào?"
"Đương nhiên, chỉ có một lí do cho nó thôi."
Có một nụ cười trong giọng nói điềm tĩnh của hắn.
Nhận ra ý định của Cheon Sa-yeon, tôi trả lời khi kìm nén cơn giận của mình.
"Tôi hiểu anh muốn để mắt đến tôi, nhưng tại sao anh không thuê một người khác? Tại sao lại là Kim Woo-jin?"
"Với tôi, Kim Woo-jin là người giỏi nhất."
Cheon Sa-yeon mỉm cười khi nhìn Kim Woo-jin, nhưng đôi mắt của hắn lại lạnh băng đến không tưởng.
"Mọi thứ đâu đã vào đó cả rồi, cổng sẽ mở trong nửa giờ nữa.
Hối hận lúc này thì cũng đã muộn."
"Ha...."
"Hội Trưởng, xin lỗi vì đã làm giám đoạn, nhưng ngài có lịch cho một cuộc phỏng vấn ạ."
"Tôi sẽ gặp cậu sau."
Cheon Sa-yeon nhẹ nhàng quay lưng rời đi và bước đến nơi có đầy máy ảnh.
Khi Cheon Sa-yeon đến gần hơn, các máy ảnh bắn ra một lượng lớn đèn flash như thể chúng đã chờ đợi vậy.
"Kim Woo-jin, cậu đang nghĩ cái quái gì vậy?"
Ngay khi Cheon Sa-yeon rời đi, tôi lập tức bắt lấy cánh tay của Kim Woo-jin và kéo cậu ta về phía mình.
"....Ngươi quan tâm cái gì?"
"Cậu không biết rằng mình đang lên một chuyến xe buýt lao thẳng xuống địa ngục chỉ để giám sát tôi sao? Chúng ta vẫn còn nửa giờ nữa thế nên hãy lén trốn đi đi."
"Im miệng.
Đừng xen vào khi ngươi chả biết cái gì.
Ta đang làm việc riêng của ta."
"A.
Tôi điên mất thôi...."
Tôi ngẩn lên nhìn bầu trời một lúc trong cơn thất vọng bội bực rồi nói tiếp.
"Cậu nghĩ vào trong cổng chỉ như trò đùa thôi sao? Tôi không biết nếu là một cánh cổng khác thì sẽ như nào, nhưng không phải cái lần này.
Nó thực sự rất nguy hiểm...."
"Câm miệng!"
Cậu ta hất tay tôi ra.
Kim Woo-jin nhăn mặt, khó chịu nói.
"Nghĩ ta là ai mà phải bỏ chạy? Ta cũng là một năng lực giả như ngươi thôi.
Ngươi còn không sống như một hội viên, nên ngươi có thể dễ dàng bỏ trốn.
Ngươi nghĩ bọn ta cũng ở trong hoàn cảnh giống ngươi chắc?"
"Không, tôi-"
"Ta đã làm việc rất chăm chỉ để có thể vào được Hội này.
Ngươi muốn ta từ bỏ tất cả điều đó và bỏ chạy chỉ vì một cánh cổng như thế này thôi sao?"
Tôi cau mày im bặt.
Kĩ năng che giấu sự hiện diện của Kim Woo-jin hữu dụng được đến mức ngay cả cấp SS cũng khó mà nhận ra được cậu ta, nhưng....đó không phải là một thứ hiếm thấy hay một kỹ năng mà mọi người cần.
Với lại những loại kĩ năng đó thường hay được tội phạm sử dụng là nhiều, vậy nên xã hội không đánh giá cao nó lắm.
"Bình tĩnh và nghe tôi nói này.
Cánh cổng lần này...."
"Ta tự biết chăm sóc cho bản thân ngay cả khi ngươi không làm mấy thứ chết tiệt đó.
Thế nên chỉ cần quan tâm đến việc của ngươi thôi.
Nghe cái thứ chó chết này từ một tên khốn như ngươi thật kinh tởm."
Nói xong, Kim Woo-jin quay đi trước khi tôi có thể bắt lấy cậu ấy.
Tôi nhìn theo bóng lưng của Kim Woo-jin đang xa dần khi nghĩ đến việc kéo lại, nhưng cuối cùng tôi không làm gì cả và chỉ thở dài.
Lẽ ra Cheon Sa-yeon phải làm việc này chứ sao lại là tôi? Đó là lý do tại sao nếu bạn có một lão sếp chỉ biết sống cho bản thân, thì cuối cùng chỉ có cấp dưới là người chịu thiệt.
Là do tôi cũng có qua lại với cậu ta vài lần, vậy nên tôi cũng sẽ phải cố gắng để cậu ta không nghẻo củ tỏi vậy.
Nếu thế này, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài canh chừng và để mắt đến cả Kim Woo-jin nữa.
"Kim Woo-jin, thằng ngốc này...."
"Sao vậy?"
Tôi tự độc thoại và than thở với chính mình.
Tôi bất ngờ quay lại phía sau.
Min Ah-rin, với đôi mắt mở to đang đứng đó nhìn tôi.
"Min Ah-rin- ssi."
"Đã được một tuần rồi nhỉ, Yi-gyeol- ssi."
Min Ah-rin mỉm cười tươi tắn chào tôi.
Như thể một tuần của cô trôi