Tóc bị hư tổn do thường xuyên nhuộm, mái tóc vàng rối bù của cậu ta đập vào mắt tôi.
"Hyung-nim, anh chưa ngủ sao?"
"Chưa."
Dụi đôi mắt mệt mỏi theo phản xạ, tôi dựa thẳng người vào thành ghế.
Cái bàn đầy giấy tờ mà tôi mới nhìn qua thôi trông thật bừa bộn.
"Quào, nhìn mặt anh xem.
Hãy chăm sóc tốt cho bản thân, Hyung-nim.
Vì anh có một khuôn mặt rất đẹp đó."
"Hỗn xược quá đấy....!Tôi là bạn của cậu hay gì? Đưa cho tôi những gì cậu đã mua."
Cậu trai nhìn tôi bĩu môi và đưa thứ trong tay cậu ta ra.
"Em chạy việc vặt đi mua cà phê cho anh mỗi ngày, vậy mà anh không để em có tí mặt mũi nào sao...."
"Vậy cậu vẫn tiếp tục đến và đi đó thôi? Cậu có muốn tôi tống cậu ra ngoài không?"
"Ôi, ý của em không phải vậy!"
"Một thằng sinh viên vô học luôn ra vào văn phòng của một tên xã hội đen thì cần gì mặt mũi."
"Anh cũng đâu phải thằng khốn nạn thế, đĩ mẹ."
"Đĩ mẹ?"
"Sheesh, tai anh thính thật đấy."
Cuối cùng, cậu ta lắc đầu cười nhạt khi cuộc cãi vã kết thúc.
Sao cũng được.
Tôi có thể nói gì khác với cậu ta đây? Thay vì cằn nhằn, tôi đặt ống hút vào cốc cà phê vani cậu ta đã mua và hút nó.
Tôi im lặng uống cà phê một lúc, và người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào tôi ngây người vuốt mái tóc trông như một con chó của mình ra sau và nói.
"Ôi, nó tuyệt vời lắm sao khi anh thưởng thức một thứ ngọt ngào như vậy...."
"Nó rất ngon."
"Chẳng hợp gì cả.
Rượu sẽ hợp với anh hơn."
"Có vấn đề gì khi tôi thích đồ ngọt à? Nếu cậu không còn việc gì khác ở đây thì sao không ngừng lảm nhảm và biến đi nhỉ?"
"Hừ, dù sao em cũng sẽ đi! thật là, khó chịu đấy....!"
Ai mà biết được cậu ta nghĩ gì trong đầu, cậu trai vội vã mở cửa văn phòng và bước ra ngoài sau khi cậu ta làm ầm lên.
Tôi không bận tâm lắm, vì vậy tôi chỉ ngồi và uống cà phê.
Nó ngon ngọt và mát lạnh.
Rất ngon.
".....Gyeol- ssi!"
Đồ ngọt là tuyệt nhất.
"Yi-gyeol- ssi!"
"Hử?"
Tôi mở trừng mắt.
Khi tôi tỉnh dậy, tôi nhìn thấy cát qua tầm nhìn mờ ảo của tôi.
Min Ah-rin lay lay tôi dậy, lo lắng hỏi.
"Cậu có sao không? Cậu có muốn tôi dụng sức mạnh của mình nếu cậu thấy không ổn? Tôi chắc chắn sẽ làm cậu cảm thấy tốt hơn."
"Không."
Tôi ngủ lâu đến nỗi còn mơ được.
Tôi đứng dậy từ chỗ tôi đang ngồi và phủi cát trên quần.
"Mấy giờ rồi?"
"Giờ là bốn giờ sáng.
Họ nói rằng sẽ sớm rời đi thôi."
Tôi gật đầu.
Tôi có thể nhìn thấy bầu trời bụi mù màu đỏ, trở nên tươi sáng hơn một chút.
Đã bốn ngày kể từ khi tôi vào cổng.
Vì nó là một cổng cấp SS và bên trong rất rộng nên chúng tôi mới chỉ đi được một nửa.
Nhìn xung quanh, tôi thấy các thành viên của hội đang dọn dẹp giường của họ.
Những năng lực giả có khả năng tấn công có sức chịu đựng tốt hơn người hạng B, vì vậy họ có thể ngủ ở bất cứ đâu, nhưng những năng lực giả không có khả năng tấn công như các helaer có cơ thể giống như người bình thường vậy, thế nên những vật dụng như túi ngủ là rất cần thiết.
"Min Ah-rin- ssi trông có vẻ mệt mỏi hơn tôi."
"Ừm.....!Biết sao được.
Tôi chưa bao giờ trải qua điều gì như này trước đây."
Ngay cả khi có ngủ trong túi ngủ hay lều, thì cũng không thể nghỉ ngơi thoải mái bên trong một cánh cổng mà thi thoảng lại bị quái vật tấn công.
Min Ah-rin, người có quầng thâm do mệt mỏi và làn da chai sần, mỉm cười ngượng nghịu.
"Cái này tôi vẫn có thể chịu được.
Vì vẫn chưa có ai bị thương...."
"À."
May mắn thay, những con quái vật xuất hiện trong bốn ngày qua đều là cấp B.
Hầu hết thành viên trong nhóm cũng đều là hạng A nên đối phó với những con quái vật kéo đến cũng khá dễ dàng.
Sức mạnh chữa trị được sử dụng để khôi phục năng lượng của của các năng lực giả, nhưng nếu mọi người bắt đầu bị thương, Min Ah-rin sẽ khó khăn hơn bây giờ.
"Nhưng nó dễ hơn tôi tưởng.
Tôi đã nghĩ cổng này rất khó vì ngay cả Hội Trưởng cũng tham gia vào."
"Chà, tôi thì lại không nghĩ nó sẽ dễ vậy đâu."
Tôi đã nói với Min Ah-rin rằng hãy cẩn thận và đừng mất cảnh giác.
Tôi cũng nghi ngờ rằng chỉ có quái vật cấp B xuất hiện trong bốn ngày này, nhưng nó không thay đổi sự thật rằng cánh cổng này được phân là cấp SS.
- ------------------------------
Ngay khi khu vực xung quanh hoàn toàn trở nên sáng hơn, lũ quái vật đã bắt đầu tấn công.
Nó gây náo động một chút vì chúng trốn trong cát, nhưng vì chúng chỉ toàn là cấp B nên sự náo loạn xung quanh nhanh chóng lắng xuống.
Bùm!
Kweeehk!
Hàng chục con quái vật trông giống bọ cạp bị cắt đôi và rơi xuống đất.
Bùm!
Mặt đất rung chuyển nhẹ khi nghe tiếng nổ.
"Ghê thật đấy."
Một viên đạn sắt nhỏ bay tới chỗ con quái vật rồi phát nổ.
Những con quái vật lao tới còn không kịp đến gần đã bị vụ nổ cuốn đi.
Tôi gật đầu trước lời nói của Min Ah-rin và nhìn Park Geon-ho đang xử lý lũ quái vật.
Năng lực biến một viên bi sắt thành một quả bom.
Nó đủ mạnh để làm nổ tung những con quái vật cấp A, vì thế vị trí Đội trưởng Cục Tác Chiến Đặc Biệt là điều dễ hiểu.
Nhóm xử lý những con quái vật bằng khả năng của Park Geon-ho đã bắt đầu di chuyển trở lại.
Vừa đi vừa nhai thịt bò khô, tôi ngẩng đầu lên vì tiếng hô.
"Đây là trạm nghỉ!"
Một khu rừng rậm rạp hiện ra trước mặt tôi, nơi tôi chỉ có thể nhìn thấy bãi cát cằn cỗi.
Khu rừng này trông không thật cho lắm nó giống như ảo ảnh của ốc đảo hơn, một nơi được gọi là trạm nghỉ và nó cũng là một phần của cánh cổng này.
Một khu rừng yên bình với rừng cây rậm