Vụ nổ còn lớn hơn sức công phá của nhóm hội viên.
Xác chết của quái vật bị giết trong vụ nổ chồng chất lên nhau.
"Tấn công!"
Nhóm tầm xa giải phóng năng lực của họ bắn lên những con quái vật đang lao tới.
Băng bắn ra như những mũi tên sắc bén rồi đến cả những tia sét giáng xuống từ bầu trời.
Mỗi năng lực khác nhau đều khiến bọn quái vật nổ tung xác.
Kyaak! Kyek!
Xác chết dần dần chất thành đống, nhưng vẫn có rất nhiều quái vật lao về phía họ.
Khiến nhóm tầm xa bắt đầu hoảng loạn.
"Chết tiệt, chúng nhiều quá!"
"Tôi phát ốm vì nó mất."
"Tôi không thể xuyên qua lớp da của chúng."
"Nhắm vào đầu ấy! đó là điểm yếu của chúng."
Kẻ thù là quái vật cấp S.
Do đó các đòn tấn công của năng lực hạng B không có tác dụng, họ không thể phát huy sức mạnh của mình trong trận chiến này.
Khi cuộc tấn công của nhóm tầm xa kết thúc, Park Geon-ho đã mở lời.
"Đợt hai."
Urrgh, tôi rên rỉ và bắn ra ba viên đạn.
Tiếng cười khúc khích vang lên từ phía sau.
Con mẹ cái thằng cha này, có vẻ như anh ta đang rất vui khi có được một cái bệ phóng hữu dụng nhỉ.
Tôi chịu đựng nó chỉ vì tôi đang phải đối phó với lũ quái vật thật là nhanh chóng.
Kuuung! Bùm!
Thêm một vụ nổ nữa khi lũ quái vật đến gần những viên đạn mà tôi bắn ra.
Tôi quen dần với tiếng nổ chói tai.
"Nhóm tầm xa đã sẵn sàng!"
"Từ giờ, tôi và nhóm tầm xa sẽ tập trung tấn công khu vực chính giữa.
Nhóm tầm gần hãy vượt lên dẫn đầu."
"Rõ! Đội trưởng."
Những người trong nhóm tầm gần theo sau lao về phía trước chắn đỡ bằng cách giơ vũ khí của họ lên theo lệnh của Park Geon-ho.
Khi tôi cố gắng để hít thở, Park Geon-ho nói.
"Đợt thứ ba."
"....."
Tôi muốn về nhà.
Cắn chặt môi, tôi bắn những viên đạn sắt về phía trước.
- ----------------------------
"Hah, hah...."
Nhìn đống xác quái vật tôi cúi xuống thở ra một hơi cay nghiệt.
Đây là lần đầu tiên tôi vắt kiệt năng lực của mình như thế này nên rất khó để ổn định lại nhịp thở.
Tôi cảm thấy một luồng co giật và day day vào trán mình.
Cơn đau đầu mạnh hơn trước rất nhiều.
Nó như một tác dụng phụ của việc đưa năng lực của tôi đến mức giới hạn.
"Cậu có sao không?"
"Tôi ổn."
Tôi lau mồ hôi lạnh rồi đứng dậy.
Ít nhất thì giờ hít thở cũng tốt lên được chút.
Park Geon-ho nhìn tôi với đôi lông mày nhăn nhúm, cười chua chát.
"Cậu có vẻ không quen với cảnh chiến đấu này, trông cậu nhợt nhạt quá đấy."
"Đây là cánh cổng đầu tiên của tôi."
"Hẳn là vậy ha.
Cậu sẽ cảm thấy tốt hơn nếu đến gặp một healer và hồi phục một chút năng lượng đấy."
Ngay cả khi tôi không cảm thấy khá hơn, tôi cũng nghĩ đến việc quay lại với Min Ah-rin và Kim Woo-jin rồi, thế nên tôi gật đầu và đi qua Park Geon-ho.
"Chờ chút."
"Sao vậy?"
Park Geon-ho đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.
Đôi tay của Park Geon-ho, một người đàn ông cao 1m80 đủ lớn để nắm trọn cả cổ tay của tôi.
"Cậu tên gì?"
"....!Han Yi-gyeol."
Tên tôi có gì sao? Tôi chớp mắt, mệt mỏi và nhìn lên Park Geon-ho.
"Cậu có phải thành viên trong hội không thế? Tôi chưa từng thấy cậu trước đây."
"Sao tự nhiên lại....!buông tôi ra."
"Trả lời tôi rồi tôi sẽ bỏ cậu ra."
Tôi thở dài suy nghĩ.
Tôi có nên nói rằng tôi là người độc lập không? Vì Cheon Sa-yeon đã tự ý đưa tôi đến đây nên không có lý do gì để giấu nó cả.
Tôi đã cố gắng để im như vậy nhưng có lẽ tôi phải từ bỏ rồi.
Tôi nói trong khi vung vẩy bàn tay bị giữ lấy của mình.
"Anh chưa từng thấy tôi bởi do tôi không phải là thành viên của Hội Requiem."
"Một lính đánh thuê? Hừm, Hội trưởng gọi cậu đến hả?"
Mặc dù tôi không phải là lính đánh thuê, nhưng tôi gật đầu như thể đúng là Cheon Sa-yeon đã kêu tôi đến.
"Tôi đã trả lời rồi, thế nên hãy bỏ tay ra đi."
Mặc dù tôi cố ý nói hờ hững như vậy, Park Geon-ho nhún vai buông tay tôi ra, không hề cảm thấy bị xúc phạm tí gì.
Khi tôi quay lại với Min Ah-rin và Kim Woo-jin, rên rĩ trong lòng.
Tôi quay lại thấy Cheon Sa-yeon đang ở giữa trận chiến với con boss trung cấp.
Kkiiiik, kkiiik.
Bị chém ít nhất một lần, vai con quái vật phát ra tia lửa đỏ rực.
Cheon Sa-yeon nhìn trông hắn ta chẳng có tí nào gọi là khó khăn nhỉ, tránh được lưỡi liềm cắt dứt không gian với tốc độ chóng mặt mà mắt tôi không thể bắt kịp.
Tôi không thể tin được là thằng chả đó trông vẫn phởn khi đối phó với bọn quái vật mạnh đến mức tôi không thể chiến đấu nổi khi giáp mặt với chúng ngay cả khi chúng là cấp S.
Một lần nữa tôi nhận ra rằng Cheon Sa-yeon cũng là một hạng SS như Ha Tae-heon.
"Han Yi-gyeol!"
"Yi-gyeol- ssi.
Cậu có sao không?"
"Đúng vậy.
Mọi chuyện đều ổn chứ?"
Là Kim Woo-jin và Min Ah-rin.
Min Ah-rin tiến lại gần, nhìn xung quanh những người bị thương và nói.
"Nhóm healer đều an toàn.
Có thêm nhiều người bị thương nữa rồi nên tôi sẽ phải đi đây.
Yi-gyeol- ssi có bị thương ở đâu không?"
"Tôi ổn.
Chắc là việc gấp lắm nên cô đi mau đi."
"Tôi cũng sẽ đến giúp."
Kim Woo-jin có lẽ là do lương tâm cắn rứt vì được bảo vệ nên đã đề nghị đi giúp các healer.
Sau khi nhìn phía sau nhóm healer và Kim Woo-jin đang chạy đến chỗ nhóm hội viên bị thương, tôi quay lại nhìn Cheon Sa-yeon.
Kiiiii! Kkiiiik!
Không dễ để có thể né được chiếc lưỡi liềm quái dị đang bay trên không trung như thế, nhưng mỗi bước đi của Cheon Sa-yeon để vô cùng nhẹ nhàng như thể hắn đang đi dạo vậy.
Con quái vật run rẩy, đôi mắt đỏ hoe hướng về phía Cheon Sa-yeon, người đã tránh được mọi đòn tấn công của nó.
Thật kì lạ.
Khói đen bốc lên từ chiếc lưỡi liềm màu xanh.
Dù cách khá xa nhưng đến đây tôi vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.
Tôi chứng kiến cảnh Cheon Sa-yeon né một đòn tấn công thậm chí còn nhanh hơn trước.
....!Hắn trông có vẻ hiểu nó rất rõ?
Trong trận chiến giữa con quái vật và Cheon Sa-yeon, người chiến thắng đã được định sẵn.
Cheon Sa-yeon chuyển động uyển chuyển như thể hắn biết con quái vật sẽ tấn công theo hướng nào và từ đâu.
Nó giống như hắn nhớ hết tất cả mọi khuôn mẫu rồi vậy.
Tôi nghĩ đến cảnh Cheon Sa-yeon hoàn toàn không có phản ứng gì trước sự xuất hiện của con