Tôi nói với Cheon Sa-yeon, Park Geon-ho và những hội viên là.
"Mọi người vẫn giữ nguyên vị trí ban đầu, chỉ cần hai người đi cùng tôi là đủ."
"Hai người nào thế?"
"Hội trưởng và Đội trưởng Park Geon-ho."
Tôi nhìn sang Park Geon-ho.
"Đội trưởng, anh còn lại bao nhiêu viên đạn sắt vậy?"
"Khoảng 400 viên."
Sau đó, sẽ không có vấn đề gì để tiến hành theo kế hoạch cả.
Tôi gật đầu và tiếp tục.
"Tôi điều khiển gió.
Tôi có thể bay hoặc di chuyển đồ vật."
Cheon Sa-yeon giao tiếp bằng mắt với tôi, mỉm cười, nhưng đôi mắt đen láy của hắn rất điềm tĩnh.
Hắn quan sát tôi trong khi đang che giấu cái gì đó.
"Tôi sẽ cùng với Đội trưởng bay đến một khoảng nhất định và gieo những viên đạn sắt xung quanh nhóm.
Hiện giờ, đám quái vật đang tiến tới từ phía Tây, vậy nên nếu ta căn đúng thời gian thì chúng ta có thể chặn được chúng."
Một số thành viên trong hội lắng nghe tôi giải thích và ầm ừ như thể đó cũng không hẳn là một ý kiến tồi.
"Sau đó, tôi sẽ tiếp tục bay ngược chiều kim đồng hồ với Đội trưởng và đánh phá vòng vây bằng cách cho bom nổ ở ngay giữa đám quái vật.
Nó có thể sẽ không chặn được hết tất cả, nhưng nhờ thế mà chúng ta sẽ dễ thở hơn một chút.
Nhìn vào số lượng quái vật thế kia, tôi nghĩ chúng tôi phải vòng lại ba lần."
Tôi nhìn Park Geon-ho để xác nhận.
Park Geon-ho gật đầu như thể anh ta đã hiểu.
Cheon Sa-yeon nói sau khi yên lặng lắng nghe.
"Nghe thú vị đấy.
Tôi ghen tị với Đội trưởng Park Geon-ho thật.
Sau đó?"
"Và sau đó...."
Tôi ngập ngừng.
Tôi cũng không muốn làm theo cách này đâu.
Tôi nuốt một tiếng thở dài.
"Về việc làm sao để Hội trưởng đi và tấn công những quái vật đang lao tới ấy? Nếu anh di chuyển với tôi, anh sẽ không cần phải chạy lòng vòng bằng chân nữa nên tôi nghĩ là cũng có thể làm thế được."
"Tốt lắm."
Cheon Sa-yeon nhìn lại những thành viên trong hội và mỉm cười.
"Tôi chấp nhận kế hoạch này.
Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, nên hãy sẵn sàng cho trận chiến nào.
Đội trưởng Park Geon-ho bắt đầu ngay với Han Yi-gyeol."
Khi lệnh được đưa ra, mọi người di chuyển theo thứ tự.
Ngay cả khi không đưa ra chỉ thị cụ thể, họ đều nhanh nhẹn lấy vũ khí và đứng vào vị trí đã định.
Tôi đến gần Park Geon-ho, người đang nhìn quanh các hội viên đã chuẩn bị xong và nói.
"Bắt đầu thôi."
Tôi lại gần vòng tay qua vai và cổ của Park Geon-ho.
Park Geon-ho mỉm cười và ôm nửa thắt lưng tôi.
Tôi cẩn thận nâng người của mình và Park Geon-ho lên không trung để không bị ngã.
Khi chúng tôi di chuyển lên cao hơn, có thể thấy được các thành viên trong hội đang xếp hàng ngay dưới chân.
Có một vòng tròn xung quanh nhóm healer và các năng lực giả không có khả năng tấn công ở trung tâm.
"Nó có quá sức với cậu không."
Gió mạnh dần lên khi khoảng cách với mặt đất rộng ra một chút.
Giọng của Park Geon-ho nghe thấy qua tiếng gió thổi qua tai tôi.
"Khó khăn gì tầm này."
"Hội trưởng có vẻ thích cậu."
Tôi nhìn Park Geon-ho với ánh mắt dò hỏi xem anh đang nói nghiêm túc đấy à.
"Chắc anh nhầm rồi."
Chắc chắn đây là tôi tưởng tượng ra mà thôi.
Tôi không muốn nghe một điều khủng khiếp như vậy ngay cả trong giấc mơ của tôi.
Park Geon-ho giả vờ như anh ta không nghe thấy và chỉ nói những gì anh ta muốn nói.
"Đó không phải nói dối đâu khi mà Hội trưởng đã thuê cậu."
"....."
"Hẳn là rất đáng khi mà thuê cậu nhỉ."
Trong khi bay về hướng đã chỉ định, Park Geon-ho vẫn không ngừng nói và nói.
Tôi muốn anh ta im lặng vì tôi không ở trong trạng thái có thể trò chuyện thoải mái.
"Tôi chỉ là một năng lực giả hạng A bình thường thôi."
Nếu Kim Woo-jin mà nghe được, chắc cậu ta sẽ điên lắm đây vì đã coi hạng A là bình thường, nhưng người mà tôi đang nói chuyện lúc này là một năng lực giả hạng S.
So với Park Geon-ho, tôi chỉ thuộc hàng trung mà thôi.
"Cậu biết đùa thật đấy."
"Cũng giống anh thôi."
Dù sao tôi cũng biết mình là kẻ ngoài cuộc nên tôi gạt mấy thứ như quy cách ứng xử sang một bên và bộc lộ cái tôi của mình.
Đôi mắt của Park Geon-ho sáng lên trước câu trả lời thô lỗ của tôi.
"Nóng tính thật đấy."
"Tôi sẽ coi đó như một lời khen."
Tôi ngừng di chuyển và nhìn xung quanh.
Ngay lúc này, một đám quái vật đang tiếp cận trùng khớp với thời gian đã dự tính.
"Nơi này ổn chứ?"
"Nó ổn."
Park Geon-ho lấy trong túi ra những viên đạn sắt.
Khi thả đống đạn sắt xuống, tôi hạ xuống gần mặt đất hơn để đảm bảo chúng không lún xuống cát khi rơi.
Park Geon-ho ném đạn sắt xuống cát như thể đang gieo một hạt giống.
Nó cũng chẳng làm sao hết nếu có một chút cát lấp lên nó.
Nếu Park Geon-ho có thể nhìn thấy dù chỉ một phần của viên đạn, thì quả bom đó vẫn có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Park Geon-ho và tôi tiếp tục di chuyển và gieo những viên đạn sắt xuống.
Khá may mắn là anh ta mang nhiều đạn theo.
Đống đạn sắt mà chúng tôi đã rải ra bây giờ sẽ là tuyến phòng thủ hữu ích đầu tiên cho chúng tôi.
Bắt đầu từ phía Tây, đi qua phía Nam và trở lại phía Tây sau khi đi qua phía Đông và phía Bắc, những viên đạn sắt đã được gieo hết xuống đất.
"Cậu sẵn sàng chưa?"
Tôi nhìn thấy một con quái vật đang tiến đến ngay trước mặt tôi.
Những con quái vật không để ý đến tôi và Park Geon-ho đang bay lơ lửng trên bầu trời.
"Sẵn sàng."
Kwaaak! Kwaah!
Với tiếng gào kinh khủng của con quái vật đang ngày càng tiến đến gần viên đạn.
Tôi đếm thầm trong đầu.
3, 2, 1.
Bùmmmm!
Đống đạn sắt bắt đầu nổ.
Con quái vật giẫm phải viên đạn nổ tung đến mức biến dạng, những con quái vật bên cạnh và đằng sau nó đều bị vụ nổ thổi bay phần thân dưới hoặc chết chìm trong đám cháy.
Xung quanh tràn ngập tiếng gào thét đau đớn của quái vật.
"Tôi sẽ bắt đầu di chuyển ngay bây giờ."
Đó là một khởi đầu thành công.
Tôi bay thẳng về phía Nam.
Bom nổ như những quân cờ domino cùng tiếng ầm ầm ở những nơi tôi và Park Geon-ho đi qua.
Mỗi lần như vậy, thịt của lũ quái vật lại bắn lên tứ tung.
Kyeeek! Kyeek!
Quái vật vẫn đều đều lao đến khi dẫm đạp lên những con quái vật đã ngã xuống.
Chúng tôi quay trở lại phía Tây sau khi cho nổ đống đạn sắt được gieo ở phía Nam, phía Đông và phía Bắc.
"Nếu có thể, sẽ tốt hơn khi cả hai cùng làm."
Park Geon-ho không thể sử dụng cả hai tay của