Một tiếng cười giòn tan tạt qua.
"Vậy? Chuyện gì đã xảy ra?"
"Cậu nghĩ đó là chuyện gì?"
Người đàn ông ngồi phía trước nói với một tông giọng trầm thấp.
"Hắn ta đã cúi gục xuống hối cải.
Hắn nói hắn không biết gì cả."
"Không thể nào."
Tôi che miệng lại và nhìn người đàn ông vẫn mang trên mình nụ cười ấy.
Ánh sáng của mặt trời xuyên qua khung cửa sổ hắt lên mọi đường nét trên khuôn mặt của người đàn ông ấy.
Mái tóc đen mượt tỏa sáng lấp lánh và nụ cười dịu êm của anh ta làm tôi không thể nào rời mắt khỏi.
"Bất ngờ thật.
Cậu chàng này còn không nhận ra Hội trưởng....!"
"Chà, không như Hàn Quốc, nước Mỹ rộng lớn lắm nên có thể họ không biết là phải."
Tôi nghiêng đầu.
Vậy là sao? Ngay cả khi bạn có không biết danh tính của anh ta, thì chỉ cần nhìn vào khuôn mặt ấy thôi, bạn cũng có thể nhận thấy anh ta không phải là một đối thủ tầm thường.
"Cái gã đần độn đó."
Khi tôi lầm bẩm, người đàn ông nhếch khóe miệng.
Trong bộ âu phục ba mảnh, cởi bỏ áo khoác ngoài và chỉ mặc áo vest bên trong, dựa lưng vào ghế sofa với vẻ mặt uể oải.
Coi bộ anh ta rất hài lòng với thời gian nhàn rỗi lần đầu có được trong một thời gian dài.
Tôi nâng tách trà lên để làm ẩm môi khô của mình, cảm thấy tim mình đập quá nhanh.
Hương trà tỏa ra thơm phức.
"Có chuyện gì xảy ra khi tôi hiện đang ở Mỹ không?"
Trước câu hỏi của người đàn ông, tôi mím môi cúi gằm mặt xuống.
Tôi nên nói gì đây?
"Chỉ là— không, mọi thứ đều ổn...."
Ở bên cạnh anh, dù cho thời gian có trôi qua bao nhiêu chăng nữa, tôi vẫn không thể quen được với cuộc sống trong công hội.
Nếu không có anh, tâm trí tôi sẽ luôn quắn sâu về cái chết của em gái tôi, nó thật khó để mà cầm được nước mắt.
Vài ngày trước, khi đang khóc trong phòng tắm ở tầng 1, tôi vô tình chạm mặt một người phục vụ, và ngay khi nhìn thấy tôi anh ta bỏ đi với vẻ khó chịu trên đó.
Không giống như những nhân viên khác, những người luôn mặc vest đen và luôn trông thật gọn gàng thì cậu ta làm nguyên cây đầu đỏ và lại còn xỏ cả khuyên tai nữa, thế nên tôi đặc biệt ghim luôn cậu ta.
"Han Yi-gyeol."
Không có một ai thích tôi.
Khi tôi nhớ đến khuôn mặt của em gái mình, người luôn mỉm cười với tôi, tầm nhìn của tôi lại nhòe đi.
Người đàn ông đến gần đôi mắt lã chã tuôn rơi những giọt nước mắt nặng nề và nhẹ nhàng lau chúng.
"Xin lỗi, tôi xin lỗi.
Tôi-"
"Không sao đâu."
Như thể đã chờ mong chúng từ lâu, người đàn ông kiên nhẫn lau đi những giọt nước mắt đang chảy xuống.
"Cậu có thể buồn nếu cậu muốn.
Cô ấy là gia đình duy nhất của cậu mà."
"Hhgh, hic....ừm.
Thực sự, hgh....!tôi rất nhớ em ấy...."
"Phải rồi."
Tôi rất buồn vì tôi không thể gặp em gái tôi nữa, nhưng đồng thời tôi cũng rất vui.
Khoảnh khắc tôi trao cả thân thể của mình cho sự tiếp xúc của người đàn ông đó thật thoải mái.
Tôi nhìn anh ta một cách dè chừng.
"Dựa vào tôi này.
Cậu không hề đơn độc."
"....!"
"Vì vậy, đừng bao giờ nghĩ đến việc chết đi."
Tôi mở to mắt.
Ánh mắt dịu dàng hơn bất cứ ai của người đàn ông đang an ủi tôi.
"Đừng chết, Han Yi-gyeol."
Tiết trời ngày đó lạnh kinh khủng.
- -------------------------------------
"Hự....!"
Tôi mở mắt thở ra một cách nặng nhọc.
Khi tôi ngồi dậy vây quanh mình được phủ lên bởi một tấm chăn màu trắng, tôi cảm thấy có chút chóng mặt.
Một giọt mồ hôi lạnh lăn xuống má tôi khi tôi giật mình nhận ra cơ thể tôi nó lạnh ngắt.
Đặt tay lên trái tim đang đập của mình và nghĩ về giấc mơ đó.
....Cái quái gì thế này?
Cậu đang nói rằng Han Yi-gyeol và Cheon Sa-yeon đã tận hưởng buổi uống trà cùng nhau đó hả? Dù có thể hay không thể đi nữa, tôi chưa bao giờ thấy cái thứ gì như thế trong tiểu thuyết hết.
Nó chỉ là một giấc mơ thôi sao?
Tôi không thể chắc chắn điều đó vì tôi vốn không biết gì về Han Yi-gyeol hay Cheon Sa-yeon cả.
Khi tôi thở dài thườn thượt, cánh cửa đã đóng trước đó bật mở khi ai đó bước vào.
"Cậu tỉnh rồi."
"Ha Tae-heon- ssi."
Thay vì mặc vest, Ha Tae-heon mặc một chiếc áo sơ mi trắng có cổ dáng Trung Quốc.
Anh ấy nhìn tôi kỹ lưỡng và nói.
"Trông cậu không ổn lắm."
"Tôi ổn.
Quan trọng hơn thế, nơi này là...."
"Đây là phòng bệnh của Hội Roheon."
"Công Hội Roheon à? "
Khi đó tôi mới nhớ lại bản thân đã bất tỉnh ngay khi vừa ra khỏi cổng.
Tôi hoảng loạn và bước ra khỏi giường.
"Sao cơ— bây giờ là mấy giờ rồi?"
Ha Tae-heon kiểm tra đồng hồ của mình.
"11 giờ 32 phút sáng"
"Ài...."
Tôi ôm đầu than trách.
Toang rồi.
Tôi dự tính quay lại trước khi Kim Woo-jin thức dậy.
Và giờ, có thể cậu ta đã phát hiện ra tôi đã ra ngoài, rồi tôi còn không biết xoay sở viện cớ kiểu gì cho cậu ta nữa đây.
"Sao vậy?"
"....Ừm, không có gì đâu.
Giờ tôi phải đi rồi."
"Cậu đi đâu?"
Khi tôi nhìn quanh phòng để tìm chiếc ba lô mà tôi mang theo, Ha Tae-heon nhanh chóng đến gần giữ lấy vai tôi.
"Cậu vừa tỉnh dậy sau khi bất tỉnh.
Giờ cậu lại định đi đâu?"
"Cái này...."
"Healer sẽ đến sớm thôi.
Healer đã kiểm tra qua trong lúc cậu đang bất tỉnh rồi.
Tôi không thể để cậu đi cho đến khi bọn tôi kiểm tra thêm lần nữa về tình trạng của cậu được."
"Tôi ổn mà.
Thật đấy.
Cơ thể tôi khỏe re à."
Tôi khẳng định chắc nịch với một nụ cười tươi rói sáng loáng, nhưng Ha Tae-heon thậm chí còn không thèm lắng nghe.
Cố gắng đẩy đôi tay nặng như đá của Ha Tae-heon ra khỏi vai và nói.
"Đó là do tôi không ở trong hoàn cảnh mà tôi có thể ở lại.
Anh có thể để tôi đi được không?"
Ha Tae-heon nhìn xuống tôi vẻ mặt cau có rồi cười nhạt, trước những lời than phiền của tôi khi bị hạng SS giữ lại.
"Nếu tôi để cậu đi, cậu có thể đi đâu với cơ thể đó? Cậu định đi gặp Trưởng Hội Requiem à?"
"Không phải vậy...."
"Ha Tae-heon- ssi, tôi có thể vào không?"
Một giọng nói lạ hoắc vang lên sau lưng Ha Tae-heon.
Anh ta thả vai tôi ra và quay lại nhìn.
"Vào đi."
Ngay khi được Ha Tae-heon cho phép, một người đàn ông mang vẻ mặt buồn khổ trong chiếc áo choàng trắng tinh bước vào.
"Xin chào, Han Yi-gyeol- ssi"
Một người đàn ông với mái tóc nâu xoăn và cặp kính gọng bạc đang mỉm cười nhìn tôi.
"Hân hạnh được làm quen.
Tên tôi là Do Ha-seok, một healer hạng S từ Hội Roheon."
"Anh ta là healer đã chăm sóc cho cậu khi cậu bất tỉnh."
Do Ha-seok chìa bàn tay trắng ngần của mình ra.
Tôi ngượng ngùng cười và nắm lấy tay anh.
"Cảm ơn anh đã giúp tôi."
"Có chỗ nào cậu thấy không thoải mái không?"
"Tôi không.
Thời gian qua làm phiền đến anh rồi."
"Đừng quá lo.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Ha Tae-heon- ssi đưa bệnh nhân đến đâu."
"Bớt nói nhảm lại đi."
Ò.
Khi đó, tôi nhớ ra Do Ha-seok, người có xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết.
Healer từng điều trị những người phụ nữa mà Ha Tae-heon đưa đến, và cũng là người gắn anh ta cái mác người đàn ông tội lỗi.
Anh ta không xuất hiện thường xuyên cho lắm, nhưng theo tôi nhớ là anh ta khá thân với Min Ah-rin khi cô chuyển đến Roheon.
"Biết rồi."
"À! Tuy nhiên, đàn ông thì đây là lần đầu đấy.
Chứ lần nào cậu ta cũng chỉ mang đến toàn phụ nữ thôi hà...."
"Do Ha-seok."
Ha Tae-heon ngắt lời Do Ha-seok bằng một giọng khó chịu.
Những người khác chắc sẽ sợ run lên trước ánh mắt lạnh lùng đó, nhưng Do Ha-seok vẫn giữ nguyên nụ cười và nhún vai như không có gì.
"Cậu cũng gian manh thật đấy.
Dù sao thì tôi cũng mừng thay.
Khi