Tôi nhìn quanh phòng trong khi lơ lửng trên không.
Thật khó để biết chính xác tình trạng bên trong như nào khi nhìn qua cái cửa sổ còn chẳng thể thấy hết được nửa gian phòng khách.
"Yên tĩnh đến lạ luôn."
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những việc phải làm trên đường đến Công hội Requiem, nhưng tôi quyết định tốt nhất là cứ nên về phòng của mình trước.
Sau cùng thì, cũng chẳng có ai khác ngoài Kim Woo-jin biết tôi lẻn ra ngoài.
Min Ah-rin thì đang trong kì nghỉ dưỡng rồi, còn tôi thì đã hứa sẽ đi gặp Park Geon-ho nên không chắc tên đó sẽ đến nữa đâu.
Vấn đề là Cheon Sa-yeon đây này, nhưng nó hoàn toàn ổn đét.
Cheon Sa-yeon, người đầu tiên phá cổng cấp SS, xem chừng sẽ bận rộn lắm đây, nên khả năng cao là lúc này hắn sẽ không ở Hội.
Sau nhiều lần cân nhắc kỹ lưỡng, tôi cẩn thận mở cửa sổ.
Quả nhiên, phòng khách không có ai thật này.
"Phù."
Sau khi đóng cửa sổ lại như không có chuyện gì xảy ra, tôi đặt ba lô xuống sofa, cởi giày rồi cầm lên.
Cảm ơn chúa.
Chỉ cần Kim Woo-jin bình tĩnh lại, tôi nghĩ tôi có thể giải quyết mọi việc mà không gặp nhiều phiền phức.
Tôi với tâm thái nhẹ nhõm bước đến giá để giày và nhanh chóng thấy một đôi giày da đắt tiền được để ngay ngắn trên đó.
Đôi giày này của ai thế?
Ngay tức khắc, cơ thể tôi trở nên lạnh ngắt.
Đang ngây người nhìn vào đôi giày, tôi nghe thấy một giọng nói bình thản vang lên từ phía sau.
"Cậu về rồi đấy à."
"...."
Tôi ngoảnh cổ lại, cứng nhắc đến nỗi còn nghe thấy được tiếng răng rắc của nó khi ngoái lại nhìn.
Người đang dựa vào cửa phòng ngủ nhìn vào mắt tôi cười nhẹ.
"Cậu thích đi chơi lắm nhỉ? Han Yi-gyeol."
"....!Cheon Sa-yeon."
Tôi nói với với tâm thái chán ghét cực điểm.
Sao hắn lại ở đây, tên đần này....
- ----------------------------
Cheon Sa-yeon mặc một chiếc áo sơ mi màu kem và quần tây đen, thay vì là một bộ vest hoặc áo khoác cấp A, nghiêng tách cà phê và nói.
"Cậu đã đi từ lúc bình minh, hẳn là mệt lắm nhỉ."
"Cái gì, anh có lắp camera ở đây đấy hả?"
Tôi tặc lưỡi và nhìn quanh phòng.
Không có gì nổi bật hết, thế thì hắn có thể cài nó ở đâu?
"Không đời nào."
Cheon Sa-yeon nói với chất giọng bình thản độc nhất của mình.
"Tôi chỉ biết là cậu đang sống cùng Kim Woo-jin thôi."
Cạch.
Tách cà phê được đặt lại trên bàn.
"Với tính khí của cậu, thì hẳn là cậu sẽ không giải thích điều đó với Kim Woo-jin rồi nhỉ.
Vậy thì chỉ có một thứ như vậy thôi.
Để lẻn ra ngoài vào lúc bình minh khi Kim Woo-jin đang ngủ và trở lại vào buổi sáng."
Cheon Sa-yeon lên tiếng nhắm thẳng vào trọng điểm, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
"Chà....!Có vẻ như nó không đi theo đúng kế hoạch rồi nhỉ."
"Anh có làm điều gì với Kim Woo-jin không đấy?"
Tôi hỏi bằng một chất giọng sắc lạnh.
Nó thật đáng ngờ khi chỉ có mình Cheon Sa-yeon ở lại trong căn phòng nơi vốn phải là của Kim Woo-jin.
"Đừng hiểu lầm.
Tôi chỉ bảo cậu ta về nhà thôi."
"Thật không?"
"Vì mấy thứ kiểm soát vặt vãnh đấy không phải là sở thích của tôi."
Cheon Sa-yeon điềm tĩnh nhìn tôi.
"Tôi đồng ý với cậu rằng Kim Woo-jin và Min Ah-rin không thể là dây xích của cậu.
Hơn thế, nếu tôi trói cậu như vậy thì chỉ càng khiến cậu nổi loạn thêm thôi."
Anh đã biết rõ đến thế cơ à.
Tôi cười trừ.
"Không có camera giám sát và không có ai theo dõi cậu, thế nên cứ thoải mái mà làm.
Trong trường hợp cậu vẫn còn nghi hoặc thì cả điện thoại cũng thế luôn."
"....!"
"Có nghĩa là đừng làm tôi thất vọng nếu về trắng tay đấy nhé."
"Thế chuyện gì xảy ra nếu tôi quyết định bỏ trốn?"
"Cái đó á.
Thật không may, nhưng tôi không lo lắng về điều đó đâu."
"Tôi không ngờ là anh lại tin tưởng tôi nhiều đến vậy đấy."
"Tôi không hề tín nhiệm cậu."
Cheon Sa-yeon dựa lưng vào ghế sofa một lúc lâu, tinh quái ngồi bắt chéo chân.
Đó là một cử chỉ xảo quyệt như thể hắn ta đang ra vẻ quyến rũ tôi vậy.
"Là do cậu tin tôi.
Cậu tò mò về tất cả những gì tôi có, không phải sao?"
"...."
Tôi cau mày.
Đáng buồn thay....!tôi không thể phủ nhận nó.
Vì mọi thông tin tôi cần đều liên quan đến Cheon Sa-yeon.
Cheon Sa-yeon ném cho tôi một điệu cười ám muội, không thốt lên lời....!Ôi, mẹ nó ơi.
Phân hạng càng cao, ngoại hình càng đẹp, nhưng không phải làm hơi quá rồi sao? Đương nhiên là Ha Tae-heon cũng vô cùng đẹp trai nha, nhưng cái cách xử sự của Cheon Sa-yeon thì....!
"Hừm.
Tôi đã suy nghĩ về điều này từ lần trước rồi, Han Yi-gyeol."
"....!Gì?"
"Mỗi lần thế này, cậu đều không kiểm soát được biểu cảm trên khuôn mặt của mình.
Tôi không hề biết cậu là như thế này đấy, nhưng tôi đoán cậu sẽ yếu lòng bất thình lình trước những người đẹp."
Tôi cảm thấy gáy sau mình nóng ran và cúi gục đầu xuống lần tránh.
"Anh tự cho là mình là đẹp....?"
"Thế, cậu nghĩ tôi sai à?"
"Không, nhưng tôi— "
Không thể chịu được nỗi xấu hổ này, tôi cứng họng mở miệng phản bác.
Tôi làm vậy bao lần rồi nhỉ? Hẳn là thế rồi, cái lần đó....!
Bao nhiêu lần ha? Tôi từ từ nhớ lại.
Lần đầu tiên tôi gặp Cheon Sa-yeon, tôi đã bị khuôn mặt của tên đó làm lóa mù mẹ nó mắt và hắn còn dọa sẽ móc mắt tôi ra nữa chứ.
Lần tới là khi hắn ta giao chiến với con boss trung cấp trong cổng....!
Và lại một lần nữa là....
"....!"
Không hiểu sao, tôi như thể thẹn quá hóa giận vội vàng quay mặt đi khi ho ra một tiếng sáo rỗng.
"Sao đang nói lại dừng rồi? Nói cho xong đi chứ."
"Thế là đủ rồi."
Sẽ chỉ có tôi là người chịu thiệt nếu tiếp tục duy trì cuộc đối thoại này với Cheon Sa-yeon.
Tôi lái sang vấn đề kế tiếp để thay đổi chủ đề.
"Vậy sao anh lại ở đây? Chắc là anh không đến đây để tán ngẫu mấy lời nhảm nhí này đâu nhỉ."
"Quá đáng thật đấy.
Tôi đang rất vui mà."
Cheon Sa-yeon nhún vai và gõ vào phần chính giữa của chiếc đồng hồ kim loại màu bạc mà hắn đang đeo.
Sau đó, một hộp phụ kiện hình vuông nhỏ xuất hiện trong không trung.
Chiếc đồng hồ có phải là một vật phẩm lưu trữ không thế?
Một vật phẩm lưu trữ có thể tự động lấy từ bên trong chỉ với kích thước nhỏ như vậy sao.
Đó là một kho lưu trữ quý giá hơn hẳn cái của Cha Soo-yeon.
"Nhận lấy."
Cheon Sa-yeon đưa ra một hộp phụ kiện.
Thay vì cầm lấy nó, tôi nhìn chằm chằm vào nó với vẻ ảm đạm.
"Cái gì vậy?"
"Một món quà."
Khi tôi cẩn thận mở nó ra, tôi thấy một chiếc vòng tay bằng bạc có gắn một viên đá quý màu đỏ.
Nhìn vào mức năng lượng này, nó chắc chắn không phải là một phụ kiện bình thường.
"Nó là vật phẩm cấp A giúp tăng gấp đôi tốc độ phục hồi năng lượng khi đeo.
Nó đến muộn hơn dự kiến vì nó phải băng qua Nga."
"Sao lại đưa cho tôi cái này?"
Khi tôi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn, Cheon Sa-yeon trả lời kèm theo một nụ cười.
"Sao lại không? Cậu nên được bồi thường lấy một thứ gì đó từ cổng cấp SS chứ."
Ồ ra là thế.
Môi tôi cứng đờ khi nhớ lại sự cố đau đớn mà tôi phải trải qua lần đó.
"Bản thân cậu cũng đã có được hai món vật phẩm cấp thấp rồi, nên cái này là thứ tôi chuẩn bị riêng thôi, hi vọng cậu thích nó."
....!Nếu là vậy, có lẽ tôi nên nhận nó.
Chẳng có lý do gì để từ chối cả.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
"Anh sẽ không đòi lại nó trong tương lai đâu đúng không?"
"Cái sự đa nghi của cậu làm tổn thương đến lòng tự trọng của tôi đấy.
Cứ dùng nó đi."
Nếu đã vậy, tôi đeo chiếc vòng vào cổ tay trái của mình.
Lúc này tôi vốn đã có rất nhiều năng lượng rồi, do thế mà tôi thấy có gì khác biệt lắm.
Cốc, cốc.
Khi tôi đang mải ngắm ngía viên ngọc lấp lánh ánh đỏ ấy, tôi nghe thấy tiếng gõ.
Một trong những người nhân viên mở