Tôi cầm tệp tài liệu khi nằm xuống ghế sofa.
Tôi chăm chăm nhìn xấp tư liệu ấy nhưng nội dung của nó lại chẳng thể lọt nổi vào tâm trí tôi.
Nằm yên được một lúc, Kim Woo-jin nói rằng cần về phòng của mình một lúc giờ đã quay lại.
Sau khi dần quen với hành vi của Kim Woo-jin đều luôn dính lấy tôi bất kể tôi đang làm cái gì, tôi lên tiếng trước.
"Cái gì đấy?"
"Chiếc cốc từ phòng của tôi và chút quần áo."
"Mang nó tới làm chi?"
"Để đặt ở đây."
Sao lại để nó trong phòng tôi chứ....?
Bất chấp nghe vô lý cỡ nào, Kim Woo-jin bắt đầu chuyển từng thứ một vào phòng với một tâm thái vui vẻ.
Thằng khốn này, tôi tưởng cậu ta chỉ lên tầng rồi đi ngủ luôn cơ chứ.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Kim Woo-jin tùy ý di chuyển mọi thứ, cuối cùng tiến tới lại gần tôi.
Dẫu sao tôi cũng định nói cho cậu ta biết, thế nên tôi liền giao lại xấp tài liệu cho Kim Woo-jin.
"Cái này....!Nó là danh sách các cánh cổng à?"
"Ừ.
Cậu nghe về vụ cách cổng có vấn đề chưa?"
"Rồi."
"Đây là danh sách những cổng cần phá trong tháng này....!Trong đó, những cổng được đánh dấu màu đỏ là những cổng tôi được yêu cầu đi phá giúp với tư cách là lính đánh thuê."
"Tất cả các công Hội trừ Blun ra, mỗi Hội đều tuyển hai người."
Jayna tuyển hai hạng A, trong khi Roheon là tuyển hạng B và hạng A.
Còn Requiem tuyển hạng A và hạng S.
Tôi cá chắc Cheon Sa-yeon đã xem trước nó rồi.
Trước đó đã hành tôi vật vã ở cổng cấp S rồi, và giờ anh lại bảo tôi đi tiếp á.
Anh có còn miếng lương tâm nào không.
"Họ liên lạc với cậu kiểu gì?"
"Họ sẽ gửi yêu cầu thông qua Requiem.
Cheon Sa-yeon cũng có nói về việc tôi và anh ta thân nhau như nào trên tin tức rồi ấy nhớ không?"
"...."
Kim Woo-jin bĩu môi như là cậu ta không thích điều đó vậy.
"Vậy cứ mặc kệ nó đi là được."
Tôi suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu.
"Tôi cũng đâu thể đi hết được....!Tôi sẽ đến cổng nào phù hợp thôi."
"Cậu không đi không được à?"
Kim Woo-jin quỳ trên sàn sát bên ghế sofa nhìn tôi.
Tôi không thể nói thật với cậu ta được, nên tôi đưa ra một lý do bào chữa thích đáng cho nó vậy.
"Chà, trước hết, đó là một đợt chính thức chiêu mộ lính đánh thuê mà ha.
Có thể họ cũng sẽ trả công cho tôi nữa."
"Cậu cần tiền à?"
"Thật tuyệt nếu mà có."
Cái một trăm triệu mà Cheon Sa-yeon đã đưa tôi kia, ngoài ra tôi cũng không thể tiếp tục sống một trong mấy căn phòng của Hội Requiem mãi được.
Thậm chí chẳng vì lí do gì cả, chỉ là nếu bạn tiết kiệm tiền, thì ắt sẽ có chỗ cần tiêu thôi.
Ngạc nhiên là Cheon Sa-yeon lại cho phép tôi cơ đấy.
Tôi nhớ lại vẻ mặt của Cheon Sa-yeon vào cái hôm tôi ra khỏi phòng đại diện, cười tủm tỉm với tôi nói rằng hắn đang chờ mong xem tôi sẽ chọn cổng nào.
Khi đó tôi chẳng thể hiểu nổi hắn đang nghĩ cái gì.
Dù sao đây cũng là một cơ hội tuyệt vời.
Một lịch trình chính thức cho phép tôi tự tin làm việc mà không cần phải để tâm đến Cheon Sa-yeon.
Tôi không nghĩ đó là một ý tưởng tồi nếu tôi đi xây dựng một tình bạn đúng nghĩa với Ha Tae-heon bằng cách đảm đương vào cổng của công Hội Roheon.
Tôi sẽ được trả công như một lính đánh thuê, vừa kiểm tra được cổng vừa có thể kết giao thêm với các năng lực giả khác.
Giống như người ta có câu, bí ngô chui ra từ cây leo vậy*.
(* Tục ngữ của Hàn Quốc ý là rất may mắn.)
"....Cậu cần bao nhiêu?"
Tôi đang nghĩ đến một kế hoạch khi nhận thù lao với lượng công việc tối thiểu nhất, nhưng tôi muộn màng chuyển sự chú ý của mình sang những lời vừa nghe được từ Kim Woo-jin.
"Tôi không đặt ra một số tiền cụ thể lắm....!Sao thế?"
"Tôi sẽ kiếm tiền.
Vì thế hãy từ chối mấy cái yêu cầu về cánh cổng đi.
Có khá nhiều tin đồn về cánh cổng không ổn định đấy, vậy sao cậu còn cố vào trong đó khi đã biết nó rất nguy hiểm cơ chứ?"
Tôi cau mày.
Tên nhóc này, đừng nói là....!
"Cậu sẽ kiếm tiền bằng cách nào? Cậu định sử dụng năng lực của mình đấy à?"
Kim Woo-jin do dự né tránh ánh mắt của tôi.
Tôi cười nghi hoặc.
"Cậu đã kiên quyết không làm vậy nữa kia mà?"
"Đúng là thế.
Tôi sẽ không làm vậy nữa."
"Nếu không thì sao đột nhiên lại vầy?"
"Cậu nói cậu cần tiền."
"Được rồi.
Tôi cần tiền, thế sao cậu lại đi kiếm nó cơ chứ?"
Thật sự là tôi không thể hiểu nổi thế nên tôi đã hỏi, nhưng Kim Woo-jin trông có vẻ như bị tổn thương ấy.
"Cậu ghét nó đến mức chối bỏ nó ngay cả đang bị một thằng cặn bã đe dọa cơ mà."
"Giờ tôi vẫn ghét nó."
Kim Woo-jin nhìn thẳng vào tôi với một giọng dứt khoát.
"Nhưng tôi có thể làm vậy nếu cậu muốn."
"Kim Woo-jin."
Sao tôi lại muốn một thứ như vậy chứ?
Tôi thở dài nói.
"Đừng làm mấy điều vô bổ ấy nữa.
Tôi không hài lòng với số tiền kiếm được từ loại công việc đó đâu."
"Thế ta phải làm gì để từ chối yêu cầu cánh cổng đây?"
"Tôi vẫn sẽ vào bất kể có ra sao, nên là bỏ cuộc đi."
Khi tôi chắc nịch nói vậy, Kim Woo-jin trừng mắt nhìn tôi khá dữ dằn.
Dù là vậy, tôi cũng sẽ không bỏ lỡ món bí ngô trên giàn dây leo này đâu.
"Vậy tôi sẽ đi cùng cậu."
"Cậu xong chưa vậy...."
Nó không hẳn trông giống như một chú chó đang cầu xin chủ nhân của nó hãy mang nó theo khi họ đi làm vậy.
Cứ thế này, tôi nghĩ sẽ không kết thúc được mất, nên tôi quyết định giao cho Kim Woo-jin một công việc.
"Kim Woo-jin nếu cậu có thấy chán ấy....!Hãy tìm cho tôi một vài thứ khi tôi đang ở trong cổng đi."
"Hử?"
"Có một số thông tin mà tôi muốn lấy được.
Vốn là tôi định tự thân vận động cơ, nhưng cậu thấy đấy, hiện tại mọi thứ đang không được suôn sẻ cho lắm."
Rất khó để hoàn toàn tin tưởng vào những thông tin mà Cheon Sa-yeon đã cấp cho.
Để không phụ thuộc vào hắn, tôi phải kiếm được một tay cung cấp thông tin hữu ích.
Kim Woo-jin hạ tầm nhìn xuống như thể đang suy ngẫm lời tôi trong phút chốc, hỏi với một giọng trầm lắng.
"Cậu muốn biết điều gì?"
Tôi khá ngạc nhiên trước tuyên bố đó.
Tôi đã nghĩ cậu ta sẽ khó chịu khi được giao cho một công việc như vậy cơ.
"....!Cậu ổn với nó không vậy?"
"Ừ."
Kim Woo-jin đặt tay lên đùi của cậu và ngoan ngoãn nhìn tôi.
"Nói tôi nghe, Han Yi-gyeol."
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Kim Woo-jin như này.
Kim Woo-jin nhếch nhếch khóe môi cười ngại ngùng nhìn tôi.
"Dù nó có là gì, tôi sẽ cho cậu những gì cậu muốn."
- -----------------------
Trụ sở quản lý công Hội công khai thực trạng cổng không ổn định và chính thức công bố lịch trình quản lý cổng cho từng công Hội.
Có lẽ đó cũng là lí do tại sao có nhiều tin đồn về cánh cổng đến vậy.
"Ai đây? Không phải là lính đánh thuê nổi danh của chúng ta đây sao, Han Yi-gyeol?"
"...."
Chỉ vừa mới ra khỏi thang máy, tôi xém ngã sấp mặt trước giọng điệu trêu nghẹo phía sau.
Khi tôi quay đầu lại, hẳn nhiên là vậy rồi, là Park Geon-ho đang cười cười vẫy tay với tôi này.
"Lâu rồi không gặp."
"Đừng gọi tôi cái kiểu kỳ quặc thế."
Đang có rất nhiều người ở quanh đây đấy.
Và đương nhiên, Park Geon-ho vẫn kiên định bất chấp lời phàn nàn của tôi.
"Tại sao chứ? Những gì tôi nói đều là sự thật mà."
"Có cái gì anh nói là sự thật nào?"
"Đã lâu rồi tôi không thấy mặt cậu á.
Không phải là cậu đã quá khắc nghiệt rồi sao?"
"Đó là do tôi là kiểu người kiên định vậy thôi."
Tôi tính bơ anh ta và tiếp tục đi tiếp, nhưng Park Geon-ho liền đuổi theo rồi tiếp tục bắt chuyện với tôi.
"Cậu không hề liên lạc với tôi dù cậu đã nói là sẽ đi gặp tôi."
"Tôi không