Tôi cau mày nhìn anh ta.
Hỏi cái qué gì thế?
"Tôi không có theo anh.
Tôi chỉ đang cố cứu anh thôi.
Vì tôi có kỹ năng bay mà."
"Thế—"
Ha Tae-heon bước lại gần tôi.
"—Nếu mà cậu không có cái kỹ năng đó...."
"...."
"Cậu sẽ không theo tôi xuống đây đâu nhỉ?"
Tôi im bặt.
Khoảnh khắc chứng kiến Ha Tae-heon rơi xuống, cơ thể tôi đã tự di chuyển trước khi lý trí kịp tiêu hóa rồi.
Nếu tôi không có năng lực gió ấy à, thì tôi có lẽ sẽ hành động khác không?
Thậm chí tôi còn không dám chắc về việc đó nữa là.
"....Có ích gì khi hỏi một câu như vậy? Mà dù sao, tôi làm thế cũng chỉ để cứu anh.
Thế còn chưa đủ hả?"
Ha Tae-heon muốn cái qué gì ở tôi? Từ cái lúc tôi gặp anh ta ở Roheon vài ngày trước, anh ta cứ trưng trưng cái thái độ khó hiểu lạ đời này ra.
Ngay cả khi tôi muốn gần gũi hơn thì anh lại càng né xa.
Có vẻ như ngay cả với bản thân Ha Tae-heon cũng không thể lý giải được cái sự rối rắm này nhỉ.
Nếu đã vậy thì sao anh lại làm thế? Làm ơn đi.
Sao anh không nói rõ hẳn ra với tôi này.
Tôi đã rất thất vọng.
Anh là kiểu người sẽ không tin vào người khác.
Tôi biết điều đó vì tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết này rồi....!Để tôi trải qua nó thế này khó chịu thật.
"Đủ rồi.
Giờ cũng không phải lúc để nói cái này đâu.
Trước mắt chúng ta hãy đi tìm lối thoát đã."
Tôi thở dài khi chuyển chủ đề, vẻ mặt của Ha Tae-heon lại tối đi phần nào.
Tôi vừa nhìn nhầm hả? Chả biết nữa.
Ha Tae-heon tạo ra một thanh kiếm đen, đi lướt qua tôi rồi dẫn đầu.
Mỗi khi Ha Tae-heon di chuyển, lớp bụi xung quanh anh lại mập mờ sáng lên.
Trông anh cứ như một nàng công chúa trong những câu chuyện cổ tích thần tiên vậy.
Tôi đi dọc theo hành lang u tối được một lúc.
Ha Tae-heon lặng im bước phía trước mà chẳng nói tiếng nào, đột nhiên dừng lại.
"Sao vậy?"
"Có gì đó không đúng.
Tôi nghĩ chúng ta đã đi vòng quanh một chỗ rồi."
Ha Tae-heon nâng kiếm lên và chém vào bức tường.
Kengg.
Để lại những vết chém hằn sâu trên bức tường.
"Anh có biết từ lúc chúng ta rơi xuống đây đã được bao lâu rồi không?"
"Khoảng năm mươi phút.
Tầm thế."
"Tôi còn không chắc chúng ta đã lang thang bao vòng trong năm mươi phút đó rồi ấy."
Tôi nói vậy khi chạm tay vào tường.
"Giờ chúng ta đã đánh dấu rồi, hãy đi men theo bức tường.
Và kiểm tra xem đó chỉ là một mê cung hay là do kỹ năng của quái vật."
Ha Tae-heon gật đầu rồi cũng men theo sát tường giống tôi.
Bóng tối vây kín xung quanh, thế nên không dễ gì để anh có thể phán đoán chính xác hiện anh đang đi về hướng nào.
Tôi nuốt khan ngụm nước bọt khi tập trung toàn bộ sự chú ý vào bức tường dưới lòng bàn tay mình.
Mình không được kích động.
Điều quan trọng nhất trong tình cảnh này là phải giữ bình tĩnh.
Nếu bạn kích động thì có thể bạn sẽ vụt mất thứ gì đó quan trọng.
"....!Chúng ta quay lại rồi này."
Tôi nhận ra những vết tích trên bức tường mà Ha Tae-heon đã để lại lúc trước.
Đi mất khoảng mười năm phút.
Giờ chúng tôi chẳng thể nào gì được.
"Phá tường thì sao?"
"Nếu cậu hành động hấp tấp vậy, cậu có thể chạm vào một thiết bị ẩn nào đó."
"Nhưng còn hơn là ở đây.
Không phải chúng ta cần ra khỏi đây càng sớm càng tốt sao? Tôi không biết các hội viên có xảy ra chuyện gì không."
Ha Tae-heon suy nghĩ về lời nói của tôi một lúc, thoáng nhìn tôi.
"Lùi xuống."
Tôi nhanh chóng núp phía sau Ha Tae-heon khi lớp bụi đang dần bám đầy trên tường.
Kugugung! Bang!
Lớp bụi bám trên tường bắt đầu nổ đồng loạt.
Kururu.
Bức tường đổ xuống để lại một đám bụi bốc lên dưới chân anh.
Khi tiếng ồn đã giảm bớt, tôi liền hỏi.
"Anh có thấy gì không?"
Phía bên kia bức tường chỉ toàn là bóng tối.
Lớp bụi phát sáng bay qua bức tường, chiếu sáng xung quanh.
"Không có gì cả."
Có phải chúng ta đang đứng giữa một không gian rộng lớn không có gì ngoài bóng tối không vậy? Tôi kinh hãi sở gai ốc.
"....Chỉ là phòng chừng thôi, vì chúng ta không biết chắc có thứ gì, anh có thể xem qua bên dưới được không?"
Lớp bụi phát sáng len qua khoảng trống từ từ rơi xuống theo từng động tác của Ha Tae-heon.
Nén lại nhịp thở, tôi nhận ra có một thứ gì đó u tối khi nhìn vào đống bụi phát sáng đang rơi xuống kia.
"Khi nãy là...."
"Có cái gì đó."
"Chúng ta phải đi xuống."
Tôi nuốt khan khi nhìn xuống.
Thậm chí tôi không thể đoán ra bên dưới đó là thứ gì.
"Có chắc không thế?"
"Không còn cách nào khác."
"Phải ha."
Tôi không muốn, nhưng Ha Tae-heon đã nói vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài phải làm theo.
Tôi đứng dậy cùng với Ha Tae-heon và thẳng thừng nói.
"Ôm chặt lấy tôi này.
Do tôi thấy lo quá thôi."
"...."
Nơi tối thế này chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy người phía trước.
Hơn nữa khi tôi cảm nhận được nhiệt độ từ thân thể anh nỗi lo âu của tôi sẽ vơi đi một phần.
Có lẽ anh ta cũng cảm thấy giống tôi, Ha Tae-heon ngừng lại một lúc trước câu nói của tôi, liền kéo tôi lại và ôm lấy tôi.
Hwung.
Gió nổi lên cùng với cơ thể của Ha Tae-heon.
Bên kia bức tường đổ nát, tôi từ từ đi xuống nơi chỉ toàn là bóng tối.
Ở phía xa kia, bụi của Ha Tae-heon vẫn phát sáng lấp lánh ở đó.
"Kia là...."
Thứ được ánh sáng chiếu lên là một phần của bức tượng đá lớn.
Khi chân tôi vừa chạm đất, những ngọn nến khắp nơi liền bật sáng như thể chúng đã đợi sẵn.
"Là bức tượng nữ thần?"
Tôi nhìn lên bức tượng nữ thần to lớn trước mặt.
Đó là một người phụ nữ cầm kiếm khi đang nhìn xuống tôi.
Đây là cái bức tượng nữ thần mà tôi nhìn thấy ở sảnh chính của cổng mà.
"Làm sao nó lại ở đây được...."
"Han Yi-gyeol!"
Ha Tae-heon vội vàng ôm lấy tôi rồi bay đi ngay lập tức.
Kugugung!
Một thanh kiếm khổng lồ từ tượng đá kia đâm thẳng xuống nơi khi nãy tôi vừa đứng.
Gurururung!
Cánh tay của nữ thần chậm rãi di chuyển.
Thêm vài thanh kiếm bằng đá từng cái một đâm về phía chúng tôi.
Tôi nhanh chóng kích hoạt năng lực của mình.
Kwagwang! Kugugung!
Ha Tae-heon di chuyển cơ thể để né đống kiếm đó trong khi đang ôm lấy tôi.
Năng lượng của thanh kiếm cắm thẳng xuống đất kia thật lạ thường.
Một cảm giác kinh sợ liền ập đến trong tôi.
"Nó ít nhất là— hự!"
Kwaang!
"Cấp S trở lên!"
Geugeuk.
Gururung.
Đôi mắt của nữ thần đang nhìn xuống kia cũng dần chuyển động.
Đó là cái âm thanh mà tôi đã nghe thấy lúc trước.
Tâm trí tôi đột nhiên nguội lạnh.
Đó là cái thứ tôi đã nghe thấy khi đang quan sát bức tượng nữ thần ở sảnh chính.
Thứ đó....
Vậy nghĩa là mắt cô ta đã chuyển động từ lúc đó rồi? Tôi lau mồ hôi lạnh đang chảy trên má và nói với Ha Tae-heon,
"Dù sao thì, bức tượng đó....!Nó có lẽ là cấp S+."
"Hẳn là thế rồi."
Kugugugung!
Thanh kiếm bằng đá vốn còn cắm trên mặt sàn, từ từ rút lên khi bay lơ lửng phía sau bức tượng nữ thần.
Đôi môi của nữ thần khi đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi hé mở.
[Trừng....!Phạt]
"Hức....!"
"Hự!"
Tôi nghiến răng trước giọng nói nặng nề mà lắc đầu.
Ngay cả Ha Tae-heon cũng kêu lên một tiếng như thể anh cũng bị sốc vậy.
Geugeugeuk, gigik.
[Trừng phạt.]
Thanh kiếm khổng lồ mà nữ thần đang cầm nhanh chóng được nâng lên.
Cùng lúc ấy khi tôi nghe thấy âm thanh của thứ gì đó cắt vào không khí, Ha Tae-heon đạp xuống đất rồi chạy.
Kwagwang!
Sàn nhà bị lõm xuống do lực tác động lớn khi các vụn sàn văng tung tóe khắp nơi.
Toàn bộ khu vực đều rung chuyển hệt như một tòa nhà cao tầng đang đổ sụp xuống vậy.
Dáng vẻ của nữ thần với một nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, trông thật quái dị.
Sarararak.
Bụi đen vây quanh Ha Tae-heon khi anh vẫn đang ôm lấy tôi.
Như thể đang đeo một chiếc khiên, Ha Tae-heon vung kiếm về phía bức tượng với lớp bụi vây quanh.
Kagagagak!
Cổ tay của nữ thần bị kiếm của anh chém vào nó còn không có lấy một