"Ừm, Taeheon- ssi ấy....!Anh ấy thế nào?"
"Vâng?"
Khi tôi vừa khởi động xe, Cha Soo-yeon đã hỏi tôi một câu.
Anh ta như thế nào á? Tôi chưa bao giờ gặp anh ta nên làm sao tôi biết được.
Có vẻ như là để kiểm tra tôi, Cha Soo-yeon nói thêm.
"Tôi nghe nói trước đó anh ấy đã ghé thăm cổng ở Trung Quốc.
Tôi tự hỏi không biết anh ấy có bị thương ở đâu không."
"À."
...Có xảy ra chuyện đó hả? Ha Tae-heon từ đầu đến cuối tiểu thuyết rất hay ra nước ngoài, vậy nên tôi không thể nhớ chính xác mấy cái lịch trình như thế.
Lí do anh ta du ngoại thường xuyên là vì Trưởng Hội Roheon luôn đưa Ha Tae-heon theo mỗi khi đi ra ngoài....!Tất nhiên rồi, Trưởng Hội là phụ nữ, vì cô ấy cũng là một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết nam giới mà ha.
Tôi cười nhẹ.
"Hiển nhiên rồi, khi quay về anh ấy luôn trong trạng thái khỏe mạnh.
Một người có năng lực như tiền bối Ha Tae-heon rất khó bị thương mà."
"Cái đó.
Tôi nghe nói anh ấy đi cùng với Trưởng Hội Roheon."
"À?"
Đó là lúc tôi nhận ra ẩn ý trong câu hỏi.
"Ừm, tôi nghĩ...!tiền bối Ha Tae-heon coi Hội Trưởng như một người lãnh đạo tốt thôi.
Cô hiểu ý tôi mà nhỉ?"
"Thật không?"
"Vâng.
Quả thật là để chia sẻ đôi chút cảm nhận cá nhân về sếp của tôi ấy....!Thực không dễ dàng tí nào, nhưng nó cũng không tệ lắm đâu.
Với tính cách của tiền bối Ha Tae-heon có vẻ khá khó khăn trong việc chọn một người để hẹn hò mà."
"Thật sao?"
"Vì anh ấy đang rất nghiêm túc."
Trước lời nói của tôi.
Cha Soo-yeon hơi đỏ mặt mỉm cười.
Vẻ mặt cô ấy tươi tắn hơn trước rất nhiều.
Có vẻ Cha Soo-yeon rất lo lắng về việc Ha Tae-heon đi Trung Quốc với Trưởng Hội Roheon.
Chà, đó là lẽ đương nhiên.
Ngay cả khi nói đó là công việc thì sự thật vẫn là anh ta đang đi nước ngoài với một người phụ nữ khác.
Như thể cô ấy tin vào những lời tôi nói, Cha Soo-yeon nắm chặt tay biểu lộ ra vẻ cương quyết.
Cô định làm gì với nó vậy?
Xe rời khỏi vùng ngoại ô và lái vào làn đường yên tĩnh.
Tôi tiếp tục trò chuyện để Cha Soo-yeon không nảy sinh nghi ngờ.
Nó thật dễ dàng, nếu nó liên quan đến Ha Tae-heon, cô ấy đều lắng nghe tôi nói với cặp mắt lấp lánh.
Khoảng một giờ sau khi chúng tôi lên xe.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xem Cha Soo-yeon có lo lắng hay không.
Tôi cười ngượng nghịu giả vờ xấu hổ.
"Đó là một nhà hàng mới nổi gần đây qua một chương trình truyền hình, nó hơi xa một chút.
Cô có cảm thấy chán không?"
"Không, không sao đâu."
"Vậy thì, chúng ta sẽ đến nơi sớm thôi.
Khoảng mười phút nữa."
Ngay cả khi nếu Cha Soo-yeon có cảm thấy điều gì đó kì lạ, cô ấy cũng không thể kết luận vội vàng được.
Nhà hàng đã được đánh dấu trên GPS và tôi cũng đã chia sẻ rất nhiều điều về Ha Tae-heon.
Như biết trước điều đó, Cha Soo-yeon chỉ gật đầu và không hỏi thêm bất kì câu nào.
Đến nhà hàng xe dừng lại.
Tôi nói với Cha Soo-yeon khi tắt hệ thống định vị rằng chúng tôi đã đến nơi.
"Xin hãy đợi chút.
Có một bãi đỗ xe phía sau tòa nhà, vậy nên tôi sẽ đậu xe ở đó trước."
Tôi tiếp tục lái xe, nhìn xung quanh, giả vờ tìm một bãi đỗ xe nào đó.
Khi đi ngang qua nhà hàng và cách điểm đến khoảng 50m.
Tôi dừng xe lại.
"Chúng ta đã đến nơi.
Giờ cô có thể xuống xe được rồi."
"Vâng?"
Khi tôi bước ra khỏi xe không chút do dự, Cha Soo-yeon cũng bước ra theo.
"Tôi không nghĩ đây là nơi để đỗ xe đâu..."
Cha Soo-yeon nhìn quanh và lẩm bẩm.
Chính xác, xung quanh chỉ toàn là cây cỏ hoa lá hết thôi không hề giống một bãi đậu xe của nhà hàng.
Thay vì trả lời, tôi thở dài và sử dụng sức mạnh của mình.
Khi tôi nhấc ngón tay lên, cơ thể của Cha Soo-yeon lơ lửng trên không khoảng mười mét.
Cha Soo-yeon nhìn xuống tôi với vẻ mặt hoang mang kèm theo một tiếng.
"Ách."
"Tự dưng cậu làm gì vậy? Thả tôi xuống ngay!"
"Xin lỗi.
Thực ra, tôi được lệnh đến bắt cóc cô."
"Cái gì? Bắt cóc?"
Cha Soo-yeon hỏi với vẻ hoang mang.
Tất nhiên, có lẽ đây là lần đầu tiên cô ấy bị bắt cóc.
"Cô cứ thoải mái mà mắng chửi.
Nếu có thể, tôi ước cô có thể nguyền rủa luôn kẻ đã ra cái mệnh lệnh này thay vì tôi."
"...Đừng có đùa và thả tôi xuống ngay."
"Không thể đâu.
Tuy nhiên, tôi nghĩ kế hoạch của tôi cũng khá tốt cho Cha Soo-yeon- ssi đấy, cô sẽ nghe nó chứ?"
"Thả tôi xuống!"
"Không."
Cha Soo-yeon nhăm mặt.
Tôi im lặng đối diện với ánh mắt giận dữ của cô.
"Tôi đã cảnh báo cậu rồi."
Khi Cha Soo-yeon mở rộng cánh tay, ngọn lửa bùng lên.
Tôi nhanh chóng quấn ngọn lửa bằng gió và ném xuống đất để gỗ không bắt lửa.
"Bình tĩnh đi.
Ở đây mà cháy nổ thì nguy hiểm lắm đó."
"Câm miệng! Tôi không biết mục đích của cậu là gì, nhưng tôi không có ý định để bị bắt.
Nếu tôi mà biết...!"
"Cô đang nói gì vậy? Tôi không có ý định bắt cóc Cha Soo-yeon- ssi."
"Cái gì?"
Cha Soo-yeon ném ra thêm vài ngọn lửa nữa nhưng chúng bị tôi tóm gọn và ném xuống đất như trước đó.
Đây không phải ngọn lửa Cha Soo-yeon dồn hết sức bắn ra nên chúng nhanh chóng bị dập tắt.
"Thật ngớ ngẩn.
Rõ ràng cậu đã nói điều đó bằng chính miệng cậu...!"
"Tôi nói rằng tôi được lệnh bắt cóc, nhưng tôi không có ý định muốn bắt cóc cô.
Bây giờ, hãy làm một giao dịch hấp dẫn thay vì bị bắt cóc được không?"
"Cậu đang nói gì vậy? Đồ khốn điên!"
Khi tôi nói điều đó mà không chút xấu hổ.
Cha Soo-yeon đã mắng tôi nhiều hơn.
Cô ấy đã biết cách chửi thề? Đây là một thông tin hữu ích cho tôi.
"Nó không phải trò đùa, tôi nói thật.
Tôi cũng không muốn làm bất cứ điều ác nghiệt gì.
Trái tim tôi mỏng manh hơn tôi nghĩ.
Nếu có thể tôi muốn mọi chuyện sẽ diễn ra thật suôn sẻ, chỉ vậy thôi."
"Nếu cậu không bắt cóc tôi, hãy vô hiệu hóa kỹ năng ngay lập tức."
"Nó có chút....!Tôi sợ mình sẽ bị tấn công.
Vì tôi rất yếu mà, cô biết đấy."
Khi tôi nhún vai, Cha Soo-yeon tỏ ra khó chịu.
Nó còn nhiều hơn thế, tôi thấy có chút đau lòng khi bầu không khí giờ đây rất khác so với lúc chúng tôi nói chuyện về Ha Tae-heon.
"Vì chúng ta đã đi xa đến mức này rồi, hãy