Tôi khẽ nói với Min Ah-rin đang ở kế bên tôi.
"Min Ah-rin- ssi."
"Vâng?"
"Cô có thể đi dịch ra chút được không?"
"Ôi trời, cậu xấu tính thật đấy."
Đó có phải lời ác ý gì đâu.
"Nhưng Min Ah-rin- ssi, cô đang coi tôi như một đứa trẻ vậy, cái này thậm chí còn quá đáng hơn ấy...."
"Coi cậu như trẻ con hả? Nghe tổn thương thật đấy.
Tôi chỉ sợ cậu lại đi đâu mà chẳng nói trước câu nào thôi."
"Sẽ không có đâu.
Tôi sẽ không đi đâu cả.
Rồi cả cậu nữa, buông tôi ra đi."
Kim Woo-jin đang bám lấy tay phải của tôi, nhìn tôi với ánh mắt sắc lạnh.
Gì thế? Cha nội này.
"Mọi người đều đang nhìn chúng ta kỳ quặc lắm kìa."
"Tôi biết cậu chẳng để tâm đâu."
Uầy, chuẩn thế.
Sau cùng, tôi đã từ bỏ việc giải thoát cho hai cánh tay của tôi khi nhìn về phía trước.
Đội cận chiến đang tiêu diệt những quái vật chặn trên cầu thang lên tầng hai.
Cấp bậc mới đây còn là cấp B cũng chẳng duy trì nổi, đã lại tụt xuống, nên những con quái vật này chỉ còn là cấp C thôi.
Không có quái vật cấp B cản trở nên các hội viên giải quyết đám quái cấp C rất nhanh gọn với vẻ ngán ngẩm.
"Tôi sẽ trở lại ngay."
Khi trận chiến kết thúc, Min Ah-rin cùng với những healer khác rời đi để chữa trị cho đội cận chiến.
Tranh thủ lúc chỉ còn một người giám sát, tôi kỹ lưỡng quan sát xung quanh khi cố tìm ra lối đi ẩn mà Park Geon-ho đã nói đến kia đang ở đâu.
Cho dù lần này tôi có không đi được, thì sau này tôi cũng có thể đến đây một mình khi có được sự cho phép của Cheon Sa-yeon.
Biết nó ở đâu thì sẽ tốt hơn.
"....Han Yi-gyeol."
Kim Woo-jin nhìn chằm chằm vào tôi, gọi tên tôi bằng một chất giọng nghi hoặc.
Có lẽ là do ở xung quanh toàn là những tên nhạy bén nên Kim Woo-jin cũng ngày càng cao tay hơn đây mà.
"Ngừng làm mấy chuyện vô ích đi."
"Gì? Tôi có làm gì à?"
Tôi giả bộ vô tội khi tránh né ánh mắt của cậu ta.
Rồi, tôi nghĩ chắc là phải thay đổi kế sách thôi, Kim Woo-jin khẽ nhíu mày khi buồn bực nói.
"Cậu đã nói tôi là đừng bao giờ đi tụt lại đằng sau khi chúng ta vào trong cổng.
Và giờ thì cậu lại đang nghĩ tới chuyện một thân một mình đi đâu đó...."
"Hầy-"
Tôi không biết khó khăn sẽ giảm xuống thế này.
Nếu cấp hạng cứ tụt nhanh thế thì khả năng cao trên tầng hai cũng chẳng có quái vật cấp A nào xuất hiện.
"Kể cả cấp của quái vật có giảm xuống thì nó vẫn rất nguy hiểm do tôi là hạng C."
"Phải rồi.
Đến người khác còn nghĩ vậy cơ mà, thế nên cậu phải luôn cẩn thận đấy."
"Ừ.
Thế, đừng đi đâu mà không có tôi.
Nó đáng sợ lắm, có được không?"
Kim Woo-jin bám chặt lấy cánh tay tôi.
Khuôn mặt cậu ta làm ra một vẻ rất khó coi.
Tôi đoán cậu ta chắc là đang sợ lắm.
Có phải tôi đã quá ích kỷ rồi không?
Kim Woo-jin hẳn là phải tin tưởng tôi lắm thì mới theo tôi vào cổng thế này.
Ban đầu tôi có phản đối, nhưng cuối cùng chính tôi lại là người đồng ý để cậu ta đi khi nói rằng sẽ bảo vệ cậu ta.
"....Được rồi, buông tay tôi ra đi.
Tôi sẽ không đi đâu cả."
"Đừng bao giờ nói là cậu sẽ đi lang thang trong cổng thêm lần nào nữa."
Nó có hơi....!
Tôi thở dài khẽ nói lại.
"Đúng là thông thường thì nó rất nguy hiểm, nhưng trong trường hợp này thì kế hoạch của tôi cũng có tệ lắm đâu.
Nhờ có nội tại kỹ năng của tôi mà tôi có thể tẩu thoát ngay cả khi có đụng phải một con quái vật.
Thật sự ấy, tôi chẳng hiểu nổi sao mấy người lại phản đối nó."
"Cậu...."
Kim Woo-jin nhăn mặt buồn bực.
"Sao cậu lại nói như vậy chứ?"
"Nói sao?"
"Cậu chỉ nghĩ đến tính hiệu quả đấy thôi.
Tôi biết mối nguy hiểm của cánh cổng đã giảm đi rất nhiều do cấp hạng đã tụt xuống.
Nhưng điều đó cũng không thể đảm bảo được nơi cậu đến nó sẽ an toàn."
"Tôi biết.
Thế nên, nếu nó nguy hiểm tôi sẽ chạy ngay...."
"Han Yi-gyeol."
Kim Woo-jin chua xót nói.
"Sao cậu lại quan tâm đến cánh cổng nhiều đến vậy?"
Tôi cau mày trước câu hỏi bất ngờ.
"Nếu nó mà không liên quan đến cậu, thì cậu cũng chẳng hơi đâu đi nhúng tay vào nó đâu.
Tôi có sai không?"
"...."
Tôi không thể nói ra bất cứ lời nào.
Kim Woo-jin trưng ra bộ mặt nói lên rằng cậu ta đã biết là nó sẽ xảy ra thế này.
"Thu thập dữ kiện của những cánh cổng đã được báo là có dị thường và tự đẩy bản thân vào nguy hiểm....!Tất nhiên là tôi chẳng còn cách nào ngoài việc phải chú ý đến nó cả.
Tôi vẫn đứng về phía cậu."
Kim Woo-jin mắng thẳng mặt tôi vì chẳng để tâm đến cậu ta tí nào.
Không thể cãi lại nổi.
Vì những lời mà Kim Woo-jin nói ra đều là sự thật.
"Tôi có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn."
"...."
"Tôi không muốn giúp cậu đi vứt bỏ cuộc sống của mình như thế này.
Bằng mọi cách tôi sẽ ngăn cản nó."
Tôi cúi xuống thở một hơi dài.
Tôi biết Kim Woo-jin đang nói về cái gì.
Nhưng đây không phải là lúc để mà làm ngơ được.
Ngay lúc này, cánh cổng đều đang bạo phát, và hậu quả của nó là số nạn nhân vẫn tiếp tục tăng lên.
May thay, cho đến hiện giờ vẫn chưa có một ca tử vong nào cả, nhưng đấy cũng chỉ là do phản ứng kịp thời và may mắn cả thôi.
Khi ngày càng khó mà biết được cấp độ của cổng do dị thường, thì càng nhiều năng lực giả cảm thấy áp lực trong việc đi phá nó.
Khi tôi nhìn vào từng sự thật một, trái tim tôi liền chùng xuống nặng nề.
Đương nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi sẽ đâm đầu vào chỗ nguy hiểm.
Ngay cả khi nó có hơi vòng vèo và thậm chí có thể còn chẳng đáng nữa, không phải nên đi đào càng nhiều thông tin càng tốt thì sẽ giúp ích cho sau này hơn sao? Kể cả có bị thương trong quá trình đấy, thì cũng sẽ sớm bình phục khi được điều trị thôi.
....Trừ khi tôi nói rằng khả năng tôi chính là nguyên nhân gây ra sự dị thường của cánh cổng, chứ không thì Kim Woo-jin sẽ chẳng hiể cho.
「Với tôi thì nó sẽ vui đấy.
Thế nên tôi chẳng quan tâm đến việc nguyên nhân có là gì.
Nhưng tôi không chắc liệu những người khác có tiếp nhận nó theo cách này không đâu.
」
Lời nói của Cheon Sa-yeon lướt qua tâm trí tôi.
Tôi mím môi vài lần, cuối cùng, tôi quay đi mà chẳng nói lời nào với Kim Woo-jin cả.
Trước hành động phủ nhận đó, Kim Woo-jin cũng chẳng nói thêm gì.
- -----------------------
Sau khi giải quyết xong lũ quái vật, Park Geon-ho ra hiệu nghỉ ngơi bây giờ và sẽ di chuyển tiếp vào ngày mai.
Min Ah-rin tiến lại gần tôi và ngồi xuống khi nhìn vào đống lửa.
"Yi-gyeol- ssi, cậu lại cãi nhau với Woo-jin- ssi đấy à?"
"....Ừm, còn hơn cả cãi nhau nữa ấy...."
"Bầu không khí nó khá là gì đó đấy."
Tôi liếc qua bóng lưng của Kim Woo-jin, khi cậu ta đang giúp các hội viên điều chỉnh lại mấy thứ quanh đó.
Sau cuộc nói chuyện đầy khó xử đó, Kim Woo-jin vẫn đi bên cạnh tôi, nhưng cậu ta không còn nói này nói nọ nữa và cũng chẳng bám lấy tay tôi như mọi khi nữa luôn.
Thế này cũng thật