Khi tôi bước vào xe, Cheon Sa-yeon ngồi xuống cạnh tôi khi lên tiếng.
"Đi thẳng đến khách sạn."
"Vâng thưa Hội trưởng."
Tài xế lịch sự đáp lại và khởi động xe.
Khi tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi cảm giác có cái gì đó chạm vào cổ tay tôi.
Khi tôi quay lại để xem nó là thứ gì, thì lại là Cheon Sa-yeon đang nhìn vào cổ tay tôi mà mân mê nó.
Sao hôm nay thằng cha này cư xử đáng ghét thế nhỉ?
"Anh đang làm gì đấy?"
"Cậu cài những chiếc khuy măng sét này cũng tốt thật."
"Không phải anh gửi chúng để tôi làm thế à?"
"Nó cũng chẳng phải chuyện to tát gì nếu mà cậu không biết."
Khi đó, tôi nhìn vào chiếc khuy măng sét được cài trên tay áo của mình— nó được chế tác tinh xảo và sang trọng, nạm vào những viên đá quý màu đỏ vẫn phát sáng ngay cả trong bóng tối.
"Tôi nhận được nó thì tôi mới làm vậy chứ, còn nếu anh không thấy hài lòng, thì cứ nói cho tôi biết.
Tôi sẽ gỡ chúng ra ngay."
"Tất nhiên là không rồi.
Đó là do cậu mặc nó hợp lắm, nên tôi rất thích nó."
Cheon Sa-yeon nhẹ giọng trả lời, khi luồn ngón tay vào cổ tay được giấu bên trong ống tay áo của tôi.
Không hiểu sao, hành động tự nhiên như vậy mà lại khiến tôi sởn cả người.
Gì đấy?
Tôi thấy một cảm giác xa lạ chạy dọc sau gáy, nhưng Cheon Sa-yeon vẫn không dừng tay khi lên tiếng.
"Cậu đã tới Công hội Roheon rồi, thế nên giờ cậu sẽ đến Công hội Jayna phải không?"
"Ừ, thì là....!Dị thường liên tục xuất hiện ở cổng của Công hội Jayna mà, thế nên đó cũng không hẳn là một ý tồi."
"Hội trưởng Hong Si-ah cũng sẽ tham dự bữa tiệc này, nên là nếu cậu xử sự tốt, cô ấy sẽ để cho cậu một xuất ở trong đội đấy."
"Anh không định giúp tôi à?"
"Tôi đưa cậu đến đó rồi vẫn chưa đủ sao? Quan trọng hơn, cậu nên tăng cân thêm chút nữa đi."
Đổi chủ đề.
Tôi tặc lưỡi và nắm lấy bàn tay của hắn đang mân mê trên cổ tay tôi.
"Hãy dừng lại đi.
Anh định tiếp tục chạm và tôi đến bao giờ nữa hả? Mấy cái này được gọi là quấy rối tình dục đấy."
"Ôi trời.
Cậu khó chịu sao?"
"Và đừng nó mấy câu vớ vẩn thế nữa."
Cheon Sa-yeon cười khổ, nhẹ nhàng buông cổ tay tôi ra rồi tiếp tục cuộc nói chuyện.
"Tôi biết cậu muốn gì, nhưng cũng thật khó để tôi có thể đưa một người độc lập vào đội phá cổng của Công hội Jayna.
Tôi không biết Jayna ngay từ đầu có muốn cậu hay không."
Quả nhiên, làm độc lập vào thời điểm như thế này thật bất tiện.
Tôi thở dài và gật đầu.
Tôi nghĩ về Hong Si-ah mà tôi đã đọc trong cuốn tiểu thuyết.
Tôi nghĩ cô ấy là một người khá dễ tính.
"Nếu cậu thấy buồn, cậu có thể gia nhập Hội ngay bây giờ."
"Không, cảm ơn."
Tôi không có ý định gia nhập một Hội chỉ vì điều này.
Tôi càng ghét ý tưởng này hơn nếu tôi đi chung với Cheon Sa-yeon.
Lần trước khi tôi được thuê làm lính đánh thuê, tôi nên chọn Jayna thay vì Roheon nhỉ.
Tôi vừa nghĩ vậy, tôi liền gạt phăng những suy nghĩ đó đi ngay.
Dị thường ở cổng Roheon khá nghiêm trọng.
Thậm chí tôi còn tìm ra một không gian biến dạng ở đó cùng với một dấu ấn không rõ gốc tích.
Không có gì phải tiếc nuối cả.
Thay vào đó, sẽ có lợi hơn nhiều nếu cố gắng bắt chuyện với Hong Si-ah tại bữa tiệc này.
"Chỉ cần đừng có làm phiền tôi.
Thì tôi sẽ tìm ra cách được thôi."
Có lẽ vì câu trả lời của tôi nằm ngoài dự đoán, Cheon Sa-yeon khẽ nhếch khóe miệng, tỏ vẻ thích thú.
"Thật đáng mong chờ."
"Chúng ta đến nơi rồi ạ."
Vừa kịp giờ, xe đã đến khách sạn.
Nhân viên khách sạn đã đợi sẵn khi mở cửa xe.
Cheon Sa-yeon đưa áo khoác của mình cho người phục vụ phía sau khi hơi cúi đầu xuống thì thầm với tôi.
"Đứng gần đây và nắm lấy tay của tôi."
"Tôi biết chúng ta là bạn đồng hành, nhưng đàn ông với nhau có nhất thiết phải khoác tay nhau đi vào không?"
Tôi nghi ngờ nó, nhưng tôi lại không biết bất cứ điều gì cả, thế nên để phòng chừng tôi làm theo lời của Cheon Sa-yeon.
Tôi bước vào khách sạn khi tôi khẽ khoác hờ qua cánh tay của hắn, tôi thấy một chiếc đèn chùm lớn được treo giữa đại sảnh.
"Hoan nghênh.
Tôi sẽ hướng dẫn ngài đến bữa tiệc."
Một trong những nhân viên lịch sự chào đón chúng tôi và hướng dẫn chúng tôi đến hội trường nơi diễn ra bữa tiệc.
Cánh cửa vào sảnh tiệc, được chạm khắc lộng lẫy bằng vàng, liền mở ra để lộ sảnh tiệc, nơi tôi có thể nhìn thấy một bức tượng lớn ở ngay giữa trung tâm.
"Nếu có thể, hãy luôn ở cạnh tôi.
Có rất nhiều kẻ điên ở đây đấy."
"Khoan đã, vậy thì khi nào anh định đi găp Hội trưởng Hong Si-ah?"
Cheon Sa-yeon đưa cho tôi một ly sâm panh mà nhân viên đưa tới.
"Cậu cần phải chú ý chọn thời cơ chứ.
Chúng ta còn nhiều thời gian nên không cần phải vội đâu."
"....!Hứa là đừng có phá đám tôi, nhớ giữ lời đấy."
"Tất nhiên rồi."
Vì tôi nghi ngờ mọi điều mà hắn ta nói, tôi không thích câu trả lời của hắn, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác ngoài việc tin vào nó.
Tôi nhấp một ngụm sâm panh và nhìn xung quanh.
Có vẻ như Ha Tae-heon vẫn chưa đến nhỉ.
Khuôn mặt của Ha Tae-heon không thấy ở bất cứ đâu trong đám người ăn mặt sang trọng ở đây.
Nếu tôi mà chạm mặt với Ha Tae-heon, tôi tự hỏi không biết có nên vờ như không quen biết nhau không.
Ngay cả trong tình huống Ha Tae-heon nói rằng chúng tôi có biết nhau trước đây, mà Cheon Sa-yeon vẫn đang ở cạnh tôi, nếu mà vậy thì....
"Hội trưởng Cheon Sa-yeon."
Trong khi tôi đang suy nghĩ vẩn vơ, có ai đó đã tiến lại gần chúng tôi.
Đó là một người phụ nữ với mái tóc đen ngắn toát lên một vẻ sắc sảo lạ thường.
Cô mặc một bộ vest thay vì một bộ đồ phù hợp với bữa tiệc, nó khiến cô có vẻ như cô đến đây để làm việc chứ không phải đến dự tiệc.
Cô ấy nhanh nhẹ bắt tay với Cheon Sa-yeon.
"Tôi không ngờ đấy.
Thật ngạc nhiên khi thấy anh ở đây."
"Thật đáng buồn khi nghe cô nói vậy.
Với tư cách là một Trưởng Hội, tôi rất cảm kích phía trụ sở quản lý đã tổ chức bữa tiệc này."
"Hừ.
Tôi chẳng cảm thấy có chút chân thành nào, nhưng không sao.
Thế ai đây?"
Người phụ nữ trả lời với giọng lãnh đạm khi hướng ánh mắt về phía tôi.
Trong phong thái của cô toát lên chút hài hước dí dỏm kỳ lạ.
Cheon Sa-yeon khẽ nhướng mày từ tốn nói.
"Đây là bạn đồng hành của tôi, năng lực giả Han Yi-gyeol."
"À.
Hân hạnh làm quen.
Tên tôi là Choi Mi-jin, Trưởng bộ trung tâm quản lý cổng của trụ sở quản lý."
"Tôi là Han Yi-gyeol."
"Tôi tự hỏi tại sao Hội trưởng Cheon Sa-yeon, người không thích mấy nơi này thế mà lại đến đây....Thật là thú vị."
"Sao cơ?"
"Không có gì.
Chúng ta đã gặp nhau như thế này hẳn là định mệnh rồi, và tôi hy vọng rằng chúng ta có thể duy trì tốt mối quan hệ này trong tương lai."
Choi Mi-jin cười rạng rỡ với tôi và Cheon Sa-yeon, khi nói chúng tôi sẽ sớm gặp lại nhau và rời đi.
Nhìn từ phía sao của Choi Mi-jin, với dáng đi thẳng tắp ấy, tôi khẽ hỏi Cheon Sa-yeon.
"Tôi có cảm giác rằng cô ấy là một người có tầm ảnh hưởng rất lớn...."
"Không sai— cô ấy là Choi Mi-jin, trưởng bộ trung tâm.
Trong số các ban điều hành của trụ sở quản lý, cô ấy là một người rất có tiếng."
Trái ngược với nhận xét của hắn, biểu cảm của Cheon Sa-yeon