Sau khi bàn xong kế hoạch, chúng tôi đi xuyên qua lớp sương mù để tiếp cận con quái vật.
Nó lơ lửng trên không, nhìn thẳng phía trước mà chẳng thèm liếc mắt nhìn chúng tôi lấy một cái.
"Lớn thật."
"Không có nhiều con lớn như này đâu."
Tôi ngẩn đầu nhìn lên con quái vật.
Nó là con to nhất mà tôi từng thấy đấy.
Nhìn thế này, cỡ nó phải cao hơn cả một tòa chung cư mười tầng ấy chứ.
Phùuuu....!Phuu....
Tiếng thở dốc như thể cổ họng đang bị bóp nghẹt.
Tiếng thở kỳ quái phát ra cùng với năng lượng của cấp S+ làm dấy lên nỗi kinh sợ.
"Trước mắt, tôi cần một người đi thu hút sự chú ý của con quái vật....! Ai sẽ làm đây?"
"Để tôi."
Ha Tae-heon tiến lên trước lời nói của Hong Si-ah.
Cô gật đầu rồi hướng tầm mắt về phía tôi.
"Hay lắm.
Tiếp theo là, Han Yi-gyeol tài năng.
Sau khi xem video kia, cậu có thể sử dụng năng lực gió cho bên này và đằng ấy không.
Cậu làm luôn được chứ?"
"Vâng.
nhưng cô cũng phải cẩn thận đấy.
Trong trường hợp phải hỗ trợ cả hai người, tôi không chắc là có thể kiểm soát được đâu."
"Được rồi.
Đừng lo.
Tôi biết là nó cũng chẳng dễ dàng gì mà."
Hong Si-ah chuẩn bị tham chiến, cười rạng rỡ như thể cô đang trong một tâm thái rất tốt vậy.
"Đây là lần đầu tiên tôi đối đầu với một kẻ địch cấp S+ đấy.
Phó Hội Ha Tae-heon, anh tiết chế lại một chút rồi giao nó cho tôi có được không? Để xem xem trình độ của nó ra sao nào."
Ha Tae-heon không trả lời mà chỉ ảm đạm gật đầu lại.
Tôi nấp sau một thân cây khá tương đối và giải phóng năng lực của mình lên hai người họ.
Vùuu.
Làn sương trắng xóa bị gió thổi bay.
Ha Tae-heon cầm kiếm vọt lên đầu tiên.
Khi Ha Tae-heon xuất hiện, con quái vật liền chuyển động.
Phùuu.
Nó xoay cổ cùng với tiếng thở rít ra.
Có thứ gì đó ló ra từ sau tấm gương đang phát sáng chói mắt kia.
Nó dài và bén như gai, và nhanh chóng nhân lên thành hàng chục mũi gai sắc nhọn.
"Cẩn thận!"
Cùng lúc đó tôi vội vàng xoay chuyển hướng gió, khi Ha Tae-heon giải phóng năng lực của mình tạo ra một tấm khiên chắn khổng lồ.
Leng keng!
Hàng chục ngọn thương ánh sáng bay về phía Ha Tae-heon và Hong Si-ah với âm thanh xuyên thủng màng tai.
Rầm.
Đòn tấn công va vào tấm khiên cùng sức cản của gió, liền phát nổ khiến cho mặt đất phải rung chuyển.
Sau khi xác nhận rằng tất cả mũi thương đã biến mất, Ha Tae-heon giải trừ tấm khiên và vung kiếm lao thẳng về phía con quái vật.
Thanh kiếm vung ra nhanh như chớp chém chính xác qua cổ con quái vẫn còn đang bay lơ lửng.
"....?"
Ha Tae-heon cau mày và nhanh chóng lùi lại.
Dù đầu đã đứt lìa khỏi cổ, nhưng lại chẳng hề phun ra một giọt máu hay nghe thấy một tiếng kêu gào nào cả.
Ục ục ụuuuc.
Tiếng Ù ục khàn đặc, phần da thịt đã bị chém đứt đang sủi bong bóng ùng ục khi nó đang khôi phục lại trạng thái ban đầu.
"Lẽ nào là năng lực tái tạo?"
Nghe Hong Si-ah nói vậy khiến cơ mặt tôi đanh lại.
Tuy cũng có những quái vật có năng lực tái tạo, nhưng chưa có trường hợp nào chúng có thể phục hồi nhanh đến như vậy.
....!Chờ chút.
Có một trường hợp tương tự có lẽ đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết rồi.
Đột nhiên, nội dung của nguyên tác hiện lên trong đầu tôi.
Tôi bình tĩnh sắp xếp lại trí nhớ của mình.
Khi Ha Tae-heon đi vào cánh cổng ở Mỹ, con quái vật anh gặp cũng tương tự như con này.
Là một quái vật Shamanistic cấp S cũng gần giống như con quái Banshee vậy.
Anh đã xử lý thứ đó như thế nào vậy?
Trong khi tôi đang vò đầu bứt tai, Hong Si-ah đã tham chiến khi cô quất chiếc roi của mình vào con quái vật.
Tuy vậy, roi của Hong Si-ah dù đã đâm xuyên qua trái tim của nó và cũng cắt phăng mất một cánh tay, con quái vật vẫn không hề nhúc nhích.
Cứ tiếp tục thế này, chúng tôi sẽ khó mà giết được nó.
Tôi phải nhớ ra.
Trong khi cố gắng đào bới mọi thứ trong đầu, cuối cùng tôi cũng tìm ra được một manh mối quan trọng.
"Gương."
Đúng rồi.
Là gương.
Tôi nhìn vào tấm gương lơ lửng trên đầu của con quái vật.
"Nó không hề tái tạo lại."
Tôi không có hoa mắt chứ.
Đúng là vậy rồi, tôi vội vã hét lên.
"Ha Tae-heon- ssi! Chiếc gương!"
Tuy khoảng cách khá xa, nhưng anh ta vẫn nghe thấy tiếng của tôi, đúng là hạng SS có khác.
Quả nhiên, Ha Tae-heon đã quay đầu lại và nhìn tôi.
Con quái vật ở trong tiểu thuyết có một chiếc gương được gắn trên ngực.
Ha Tae-heon đã đâm kiếm của mình vào chiếc gương đó, chấm dứt ảo ảnh đang khiến mọi người rối loạn.
"Đánh vào chiếc gương!"
Cũng như con quái vật đó, chỉ có ảo giác, chứ không phải là năng lực tái tạo.
Khi gương vỡ, chắc chắn sẽ có thứ gì đó biến đổi.
Tôi nâng cơ thể của Ha Tae-heon lên cao hơn để dễ dàng tấn công tấm chiếc gương.
Ha Tae-heon ngay lập tức hiểu ra ý tôi, khi anh chuẩn bị vung kiếm về phía chiếc gương, con quái vật vẫn đứng yên liền phát ra tiếng xoèn xoẹt.
Kétttt!
"Ách!"
Tôi đau đớn cong người lại hai tai đau nhức như thể vừa bị chiếc dùi đâm vào tai.
Ha Tae-heon và Hong Si-ah ở gần đó cũng bị sang chấn mạnh bởi đòn tấn công này.
"A, điên thật.
Cái quỷ gì....!Hự!"
Con quái vật vung kiếm với tốc độ khủng khiếp về phía Hong Si-ah khi cô vẫn đang day day trán của mình.
Hong Si-ah tránh được và cô liền cong khóe môi lên.
"Giờ chiến mới vui này! Có phải anh đang nói cái thứ trông như tấm gương kia là thứ không nên đụng vào như Han Yi-gyeol đã nói đúng không?"
Thanh kiếm có kích thước bằng cả ngôi nhà lại tiếp tục phóng đến chỗ Hong Si-ah.
Không như lần trước dễ dàng tránh thoát, lần này cô sử dụng chiếc roi đỏ rực quất lên thanh kiếm của con quái vật.
Như một con rắn đang siết chết con mồi, thanh kiếm được quấn bằng roi dần dần đóng băng rồi vỡ vụn.
Trong khi Hong Si-ah đang giao chiến với con quái vật, Ha Tae-heon lại lần nữa lao về phía chiếc gương.
Khi mũi kiếm giáng xuống đâm thẳng vào chiếc gương, một âm thanh nức vỡ sắc lạnh vang lên.
Và cùng lúc đó.
Choang!
Chiếc gương vỡ tan, bắn ra luồng sóng xung kích.
"Ha Tae-heon- ssi!"
"....!"
Tôi định chạy tới theo phản xạ thì thấy Ha Tae-heon đang dùng tay che chắn ngang mặt, quay người lại, tôi cũng bị cuốn vào vụ nổ và cơ thể tôi bị hất văng về phía sau.
Tôi nhanh chóng giải phóng năng lực của mình.
"Haa....!"
Rầm.
Cùng lúc với tiếng va đập mạnh, lưng tôi nhói lên cơn đau âm ỉ.
May thay, nhờ có gió bảo vệ nên tôi không có bị thương nặng.
Khi loạng choạng đứng dậy, tôi nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đã đột ngột thay đổi trước mặt.
Bầu trời vốn bao phủ bởi ánh sáng chói lòa bỗng chốc biến mất, đám khói màu tím sậm tản ra.
Những thân cây lá kim ở gần con quái vật nơi xảy ra vụ nổ đều đổ rạp hết xuống, tiếp đó là một làn khó đen kịt lan ra trên nền đất.
Kétttttt—!
Con quái vật thét lên vặn vẹo cơ thể của nó.
Ngay sau đó, khuôn mặt của nó tách ra làm bốn rồi tản ra như những cánh hoa, cùng một mùi hôi thối kinh khủng tỏa ra trong không khí.
Tôi lấy tay áo che miệng lại và nhanh chóng nhìn xung quanh.
"Ha Tae-heon- ssi! Anh có sao không?"
"Chậc...."
May thay, Ha Tae-heon đứng cách đó không xa.
Anh ta tặc lưỡi tức giận khi phủ đống bụi bẩn trên quần áo của mình.
"Ài.
Thật là một mớ hỗn độn."
Cũng như Ha Tae-heon, Hong Si-ah cả người bám đầy bụi, bước ra từ phía sau.
May là cô cũng không có thương tích gì.
"Có lẽ chiếc gương là phần lõi của nó.
Thậm