Edit: Maron
Beta: A.P
- ----------------------------
"Và, có chuyện này nó không liên quan cho lắm...."
Sau lời tạm biệt Lee Joo-ha vẫn không có ý định rời đi, cô ấy nhìn xung quanh, hạ giọng nói.
"Chỉ là Tae-heon nói rằng cậu không phải loại người sẽ đi bán thông tin cho Trưởng Hội Requiem."
"....Sao cơ?"
Cô ấy đang nói cái gì vậy?
Tôi cau mày trước lời bình phẩm đột ngột ấy.
Bán thông tin? Cho Cheon Sa-yeon á?
"Thực ra trước đây tôi cũng đã từng nghi ngờ cậu.
Tôi đã nghĩ cậu đưa cho Tae-heon chiếc áo khoác cấp SS đó là để biến nó thành điểm yếu của cậu ấy.
Vậy nên, khi tôi nghe được tin Hội trưởng Cheon Sa-yeon đe dọa Tae-heon bằng chiếc áo khoác cấp SS đấy, tôi đã vô cùng tức giận."
"...."
Tôi không tài nào tiêu hóa nổi những gì Lee Joo-ha đang nói.
Một luồng khí lạnh bao trùm lên trái tim tôi.
"Đó là những gì mà tôi nghĩ về cậu....!Nhưng Tae-heon đã kể tôi nghe những chuyện xảy ra vừa nãy.
Cậu ấy không nghĩ cậu sẽ là loại người làm điều hèn hạ như vậy.
Thế nên, lần này tôi sẽ tin tưởng cậu.
Nếu chủ nhân của chiếc áo khoác đã nói như vậy, mà tôi vẫn tiếp tục đi nghi ngờ cậu, tôi có thể làm gì cho cậu đây? Khi sự thật là tôi đã nợ cậu cả mạng sống này."
Như thể đã thoả mãn vì có thể nói ra những suy nghĩ mà cô đã kìm nén bấy lâu, Lee Joo-ha mỉm cười hài lòng rồi đưa tay ra.
"Dù sao thì, bây giờ hãy quên đi cái quá khứ không mấy tốt đẹp kia của chúng ta.
Tôi cũng sẽ gạt bỏ những hoài nghi của mình và nghiêm túc đi tìm hiểu cậu."
"....Tôi rất cảm kích khi nghe cô nói vậy."
Đè nén tâm trí đang hỗn loạn của mình, tôi cố cong khóe miệng lên khi đáp lại cái bắt tay của cô.
"Xin lỗi vì đã làm gián đoạn thời gian nghỉ ngơi của cậu.
Tôi sẽ rời đi ngay.
Hãy điều trị vết thương của mình thật tốt nhé."
Lee Joo-ha quay lưng lại với vẻ mặt có vài phần nhẹ nhõm.
Nhìn theo bóng lưng khi cô rời đi, tôi nhắm nghiền mắt lại.
Cheon Sa-yeon....!đã đe dọa anh ta? Ha Tae-heon sao?
Về chiếc áo khoác cấp SS mà tôi lấy cho anh?
Cơn tức giận cuộn trào khắp lồng ngực với đủ loại cảm xúc tiêu cực chạy khắp tâm trí.
Tôi cúi xuống đưa đôi tay lạnh ngắt lên che kín cả mắt.
Có thứ gì đó bức bối đang ùng ục như muốn trào ra khỏi cổ họng tôi.
Vậy là....
Vậy ra đó là tại sao mà Ha Tae-heon lại nhìn tôi như vậy.
Từ cái ngày tôi đến Công hội Roheon để làm việc với tư cách là một lính đánh thuê, tôi nhớ lại thái độ của Ha Tae-heon lạnh lùng một cách bất thường đã làm tôi bối rối ra sao.
"Ha, chết tiệt...."
Tôi bật ra tiếng chửi thề với một nụ cười cay đắng khi bặm lấy môi của mình.
Dĩ nhiên là tôi biết Cheon Sa-yeon là một tên khốn.
Ác cảm của tôi với hắn ta chỉ vừa mới dịu đi được chút, giờ lại bùng phát trở lại.
Hắn là một tên rác rưởi đáng khinh, tôi biết rõ là nếu nó có lợi với hắn thì hắn sẽ sử dụng mọi thứ xung quanh mình mà chẳng hề có tí mặc cảm tội lỗi nào.
Biết vậy mà....
"Han Yi-gyeol?"
Tôi từ từ hạ tay xuống khi ngẩng đầu nhìn lên.
Tôi thấy Cheon Sa-yeon đang nhìn tôi trước mặt với chiếc áo khoác trên tay.
Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt đó, đột nhiên, tất cả những chuyện này trông thật nực cười.
"Sao thế? Vẫn còn đau chỗ nào nữa à...."
"Đừng qua đây."
Tôi ngăn hắn lại khi hắn đang tiến lại gần.
Cheon Sa-yeon nheo mắt trước ánh nhìn lạnh lùng của tôi.
Một bầu không khí căng thẳng nặng nề trùm lên hai người.
Cheon Sa-yeon từ từ liếc nhìn xung quanh, khi lên tiếng bằng một chất giọng khó chịu.
"Có vẻ trong lúc tôi rời đi...."
"...."
"Đã có ai đó đến đây nhỉ."
Tôi mở miệng, nhưng chẳng thèm phản biện.
Chẳng phải có nói gì thì cũng vô dụng sao? Rốt cuộc, giữa tôi và Cheon Sa-yeon cũng chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Tôi thật ngu ngốc khi cảm thấy bị phản bội bởi tên khốn này.
Cơ vậy, trái với những gì tôi nghĩ, cảm xúc phức tạp cứ liên tục nhấn chìm tôi xuống vực sâu không đáy.
Tôi thấy bản thân mình thật thảm hại.
"Nói tôi nghe, Han Yi-gyeol."
"...."
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Thay vì trả lời, tôi chỉ lắc đầu.
Tôi không muốn giãi bày bất kỳ lời nào với Cheon Sa-yeon cả.
Khi tôi im lặng né tránh ánh nhìn của hắn, cái mặt nạ tươi cười trên gương mặt Cheon Sa-yeon đã bị gỡ bỏ.
"Hự....!"
Hắn sải bước đến rồi nắm lấy cổ tay tôi.
Cảm giác lành lạnh từ cái đụng chạm truyền thẳng đến tôi.
"Cơn sốt lại lên rồi."
"Đi thôi."
"Tự nhiên anh làm sao thế hả?"
"Hự....!đau— đau đấy!"
Cổ tay tôi đau nhói.
Tôi nghiến răng cúi gục người mình xuống, Cheon Sa-yeon hơi nới lỏng lực tay của mình.
Hắn nói như thể đang xin lỗi.
"Nếu cậu chịu thành thật thì đã không bị đau rồi."
Nụ cười tôi méo đi vì cơn đau.
Ai mới là kẻ đang nói tào lao đây? Tên khốn phiền phức này.
"Không liên quan đến anh, vậy nên không cần anh phải lo."
Đúng vậy.
Đây là chuyện giữa tôi và Ha Tae-heon.
Không có chỗ cho người như hắn xen vào.
Cheon Sa-yeon nhíu mày với vẻ không hài lòng.
Ngay khi hắn định nói gì thêm, thì có một giọng nói xa lạ đã chen vào giữa chúng tôi.
"Han Yi-gyeol- ssi?"
Là healer đã sơ cứu cho tôi khi nãy đây mà.
Cô ấy cúi đầu khi chào Cheon Sa-yeon và chỉ ra phía sau.
"Họ nói rằng quá trình lắp đặt cổng chuyển giao không gian đã hoàn tất.
Chúng tôi sẽ để những người bị thương đi trước.
Ngay khi đến Incheon, chúng tôi đã cho gọi xe cấp cứu túc trực sẵn ở đó để có thể đến bệnh viện ngay lập tức."
"....!Chúng ta đi ngay thôi."
Cheon Sa-yeon đã thay tôi trả lời, khi buông cổ tay tôi ra và đỡ lấy vai tôi để tôi có thể đứng vững.
Một thái độ hoàn toàn khác so với khi nãy hắn còn nắm cổ tay tôi.
Dù tôi muốn gạt ngay cánh tay của hắn ra, nhưng tôi đã từ bỏ và chấp nhận sự giúp đỡ của hắn vì dù sao tôi cũng chẳng muốn tốn hơi làm gì.
Tôi được Cheon Sa-yeon đỡ lấy và đi đến nơi cổng chuyển giao không gian đã được lắp đặt.
Đó là một quả cầu sáng trắng đang tỏa sáng trên nền đất cùng với Choi Mi-jin đang đứng trước nó.
"Năng lực giả Han Yi-gyeol."
Choi Mi-jin với cặp mắt thâm quầng tiến lại gần tôi.
Dù nhìn cô trông có vẻ mệt mỏi nhưng cô vẫn nở nụ cười.
"Tôi đã nghe kể về những gì xảy ra ở cổng.
Thay mặt tất cả mọi người, tôi xin gửi lời cảm ơn đến cậu."
"Không đâu.
Tôi chỉ làm những gì tôi nên làm mà thôi."
Khi tôi mỉm cười ngượng nghịu và đáp lại một câu đơn giản như vậy, cặp mắt của Choi Mi-jin ngay lập tức liền sáng lên.
Cái gì vậy?
"Cậu nghĩ vậy sao?"
"Vâng?"
"Tôi có lời muốn nói...."
"Dừng ở đây thôi."
Cheon Sa-yeon cắt ngang bằng một chất giọng khó chịu hiếm thấy.
Choi Mi-jin nhanh chóng nhận ra tâm trạng lúc này của Cheon Sa-yeon không được tốt mấy, cô liền gật đầu và lùi lại.
"Được rồi.
Đây không phải là thời điểm thích hợp....!Tốt hơn là nên rời đi ngay đi.
Hội trưởng Cheon Sa-yeon có đi cùng với cậu không?"
"Đương nhiên rồi."
"Tốt thôi.
Vậy thì, năng lực giả Han Yi-gyeol.
Nói chuyện sau nhé."
Bỏ lại Choi Mi-jin, tôi đứng lên cổng không gian cùng với Cheon Sa-yeon.
Cổng chuyển giao không gian rất khó lắp đặt và còn giới hạn về số lượng người dịch chuyển nữa, vậy nên nó chỉ được dùng cho những người bị thương như tôi.
Ánh sáng trắng xóa phả lên từ mặt sàn càng lúc càng lớn, bao trùm lấy toàn bộ cơ thể tôi và Cheon Sa-yeon.
Khi tầm nhìn của tôi trở nên trắng xóa, tôi cảm thấy ngày càng chóng mặt khi bắt đầu loạng choạng không thể đứng vững.
Ngay lúc ấy, tôi có cảm giác rằng hắn ta đang ôm chặt lấy tôi từ phía sau.
- ---------------------
Trước sự sửng sốt của mọi người khi nghe được tin về việc có rất nhiều năng lực giả đã bị dịch chuyển vào trong cổng nằm dưới sàn nhà của