Bức bối thật....
Tôi lẩm bẩm trong vô thức và gần như không thể nâng mí mắt nặng trĩu của mình lên được.
Một sàn bê tông thô ráp hiện ra trước tầm nhìn lờ mờ của tôi.
Lúc đó tôi mới nhớ ra rằng bản thân đã ngất đi sau khi bị Hội trưởng Kang Seung-geon đâm ống tiêm vào người.
"Gì thế này...."
Ngay khi tôi tỉnh lại, cơn đau nhức nhối truyền lên khắp cơ thể như là đã đợi sẵn.
Cánh tay bị trói sau lưng tê rần khó chịu.
Không có dấu hiệu cho thấy nó sẽ lỏng ra, dù tôi có dồn bao nhiêu sức vào nó.
Ngay lập tức tôi cố gắng giải phóng năng lượng để kích hoạt năng lực của mình, nhưng nó lại không hoạt động như thể có thứ gì đó đã chặn nó lại rồi vậy.
Sợi dây trói lấy cả hai cánh tay của tôi, nó giống như một vật phẩm màn chắn khóa năng lượng của người đeo nó.
Làm đầy đủ ghê.
Chà, tôi cũng đoán được là hắn bắt cóc tôi thì đương nhiên sẽ không để tôi dùng đến năng lực đâu....
Cá chắc là nó đã được lên sẵn kế hoạch từ đầu rồi.
Không thể tin được là hắn còn chuẩn bị cả vật phẩm màn chắn nữa này.
Cũng may là chân tôi không bị trói, nhưng trong tình trạng thế này thì cũng khó mà thoát được.
Tôi nhớ lại lần cuối tôi nhìn hắn trước khi tôi bất tỉnh là Kang Seung-geon đang rất kích động.
Đây là lần thứ hai tôi gặp hắn kể từ lần ở Khu C13.
Tôi cũng đã nhìn thấy hắn ta ở bữa tiệc, nhưng đó chỉ là khoảnh khắc thoáng qua thôi, vậy nên tôi không nghĩ là chúng tôi đã chạm mặt nhau đâu.
Một tên khốn điên rồ, nhưng hắn thật bất cẩn.
Tôi không ngờ một Trưởng Hội lại đi bắt cóc người ta lộ liễu như vậy đấy.
"Phù...."
Tôi nâng người dậy.
Di chuyển cơ thể để xem thuốc trong người đã hết hiệu lực chưa, tầm nhìn choáng váng cùng với cảm giác nghẹn lại nơi cổ họng.
Khi tôi cúi đầu xuống để lấy hơi, tiếng cửa sắt mở ra vang lên khi có ai đó đang từ cầu thang đi xuống.
"Tỉnh rồi à."
Là Hội trưởng Kang Seung-geon với đôi môi nứt nẻ cùng quầng thâm dưới mắt.
Hắn mặc một bộ đồ màu trắng trông quá sức nặng nề.
Tôi bất giác cau mày.
Hắn ta như này....!Không phải trông quá gầy sao?
Cái lần đầu tiên tôi thấy hắn ở Khu C13, hắn lúc đó trông đầy đặn hơn nhiều.
"Đừng nhìn tao bằng ánh mắt đó.
Từ lúc đấy, mày không nghĩ là tao đã đưa mày tới đây rất lịch sự rồi à?"
Kang Seung-geon nói với cơ thể nhìn như một con thây ma ấy.
Tôi từ từ nhắm mắt lại rồi mở ra, bình tĩnh hỏi.
"Sao anh lại làm điều này với tôi? Tôi chỉ mới gặp Hội trưởng Kang Seung-geon có đúng hai lần thôi mà."
"Chúng ta đã gặp nhau hai lần?"
Kang Seung-geon nhìn tôi cười.
Tuy nhiên, nơi nào đó trong đôi mắt ấy đã mất đi tiêu điểm.
"Đừng nói dối.
Mày đã thấy tao mà? Tại bữa tiệc chết tiệt đó.
"
"...."
"Mẹ nó....!Nghĩ lại mà xem, nếu không phải tại mấy thằng khốn đó...."
Kang Seung-geon thốt ra những lời lẽ cay nghiệt khi hắn đột nhiên cúi mặt xuống và bắt đầu lẩm bẩm gì đó.
Tôi nuốt khan nước bọt cảm thấy như sắp có điềm chẳng lành.
Mồ hôi lạnh chảy xuống cằm khi cánh tay tôi đang nhói lên đau đớn.
Bầu không khí tĩnh lặng quanh đây có vẻ không ổn.
Kang Seung-geon điên rồ hơn tôi tưởng.
Không hiểu sao, nhưng chắc chắn sẽ rất nguy hiểm nếu tôi ở một mình cùng với hắn khi đang bị trói thế này.
"Này, Kang Seung-geon, hự....!"
Rầm!
Kang Seung-geon đang đứng yên như kẻ điên, liền xông thẳng vào tôi.
Ngã sang một bên bất lực khi đang bị trói, tôi lập tức nghiến chặt răng trước cơn đau dữ dội sau đầu.
"Mày cũng nghĩ tao buồn cười lắm à? Lũ chó chết trơ tráo....!Thằng khốn đấy hay thằng khốn kia, một trong số chúng...."
"Ah, Hực!"
Kang Seung-geon dùng lực vào tay nhiều hơn, cơn đau ngày một lớn dần như thể da đầu tôi sắp rách ra luôn rồi.
Thật khó để mà bình tĩnh xử lý cái hành vi bạo lực khó lường này.
Tôi vặn người để thoát ra, nhưng Kang Seung-geun đang tóm lấy tôi, còn không để tôi mơ tưởng đến điều đó mà ghì chặt tôi xuống.
Hắn thở ra hổn hển, Kang Seung-geon mở miệng thét lên chói tai.
"Với một thằng khốn như mày thì rõ rồi.
Chỉ vì được Cheon Sa-yeon đối tốt một chút, là mày sẽ mù quáng nghe theo mọi điều hắn bảo."
"Hộc, hộc...."
"Cheon Sa-yeon ấy— mày ngu muội vì một thằng mồ côi dơ bẩn đó."
Mồ côi dơ bẩn.
Trước những lời nói đó, tôi mở mắt ra rồi lại nhắm chặt vì đau đớn.
Trong tầm nhìn nhòa đi do nước mắt đang trào ra, tôi nhìn thấy khuôn mặt Kang Seung-geon đỏ bừng vì kích động.
Thằng mồ côi dơ bẩn.
Khi lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, hắn ta đã nói như vậy với Cheon Sa-yeon.
Ý hắn là một kẻ mồ côi bẩn thỉu à.
Tôi cười khúc khích và nói với Kang Seung-geon.
"Xin lỗi nhá, nhưng....!nhân cách của tôi nó rác rưởi vậy đấy."
"Cái gì?"
"Tôi thấy, một kẻ mồ côi như Cheon Sa-yeon còn tốt hơn nhiều so với tên điên tự ti như anh—"
Tôi chưa kịp nói xong thì tầm nhìn chuyển động cùng với một cơn chấn động mạnh vào đầu.
Rầm!
Trước khi cơn đau kịp biến mất, Kang Seung-geon lại đập đầu tôi vào tường một lần nữa.
Piiii— Tiếng ù tai vang lên không ngừng, và một thứ nhớt nhát âm ấm chảy xuống mặt tôi.
"Thằng chó khốn kiếp...."
"Hộc, hộc...."
Cơ thể rũ rượi chao đảo, khi máu từ đầu tôi chảy dài xuống má.
Mỗi lần Kang Seung-geon gào lên nắm lấy cổ áo tôi mà giật lắc, cứ như một cây búa đang phang xuống đầu tôi vậy.
Một giọng nói xa lạ vang lên giữa lúc ý thức chập chờn như một thước phim của tôi.
"Ta biết là sẽ thế này mà."
Một người phụ nữ với mái tóc nâu buông xõa gợn sóng đang đứng đó nhìn tôi trong đôi giày đỏ tươi của cô.
Khoanh tay trong một cử động cứng nhắc, giọng nói trẻ trung không phù hợp với vóc dáng cao lớn của cô.
"Có vẻ tác dụng phụ của chi phối cảm xúc xuất hiện rồi.
Đáng lẽ ta phải đoán trước được điều sẽ xảy ra với con lợn này, nhưng trong lúc chờ đợi thì hắn lại làm loạn lên hết cả."
Động tác của Kang Seung-geon đột nhiên dừng lại.
Khuôn mặt của hắn vốn đang nhăn nhó vì tức giận, bắt đầu giãn ra khi có sự xuất hiện của người phụ nữ.
"Ừm....!ừm, ờm.
Chúng tôi, không...."
"....?"
Kang Seung-geon lắp bắp và vội vàng thả tôi ra.
Nó trông thật kì lạ nhìn hắn cứ như đã biến thành một người khác rồi vậy.
Thấy Kang Seung-geon như vậy, người phụ nữ khinh bỉ ra lệnh.
"Ngươi đứng nhìn gì nữa? Còn không biến đi? Bảo vệ lối vào dưới lòng đất.
Đừng quấy rầy ta."
Kang Seung-geon đang đứng yên, liền chạy thẳng ra ngoài mà không ngoái lại nhìn.
Kétttt! Cạch!
Tôi nhìn người phụ nữ khi nghe thấy tiếng cửa sắt đóng lại.
Người phụ nữ đó, có cái gì đó....
Ngay cả khi chỉ mới nhìn thôi, một cảm giác chối bỏ xa lạ liền ập đến trong tôi.
Một cảm giác mà tôi chưa từng cảm thấy trước đây.
Cộp.
Cộp.
Tiếng giày cao gót của người phụ nữ bước lại gần.
Cô ta cúi xuống nghiêng người sát lại gần mặt tôi đang nằm trên sàn.
Tôi nín thở khi bất giác rụt người lại.
Không hề chớp mắt.
Vẻ ngoài vô cảm không sức sống, làn da bóng nhoáng.
"Búp bê...."
"Xin chào? lại gặp nhau rồi."
Nghe thấy tiếng nói thầm của tôi, con búp bê mở miệng với giọng đầy thích thú.
Nhìn gần nó, tôi mới thấy khóe miệng của nó được nối liền với cằm.
Nó mở miệng như con người, nhưng không thể che giấu được tiếng cót két tinh xảo của đồ vật.
"Đáng lẽ tôi nên đến gặp cậu sớm hơn.
Tôi tới muộn