Rầmmmmm!
Giật mình mở mắt trước âm thanh chấn động dưới sàn.
Rầmmm! Rầmm!
Tôi khó nhọc ngồi dậy với cái đầu đau như búa bổ, nhìn lên đầu cầu thang khi nghe thấy những tiếng nổ vang lên không ngừng.
"Gì vậy....?"
Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra.
Khi tôi dùng lưỡi liếm đôi môi nứt nẻ của mình, nó vị của máu tanh nồng.
Tôi nghĩ là họ đang đến cứu tôi.
Cha Soo-yeon hoặc Woo Seo-hyuk sẽ nhận ra ngay rằng tôi bị bắt cóc trắng trợn ngay trong chính khu vực của Công hội Jayna.
Nhưng tôi không nghĩ là họ tìm được tôi nhanh như vậy đấy.
Là ai đến nhỉ? Woo Seo-hyuk? Cha Soo-yeon hay cả Hong Si-ah cũng đến? Mấy con búp bê tôi thấy khi nãy trông chúng mạnh phết đấy, tôi đoán chúng đều khó nhằm.
Dù biết là có người đến cứu nhưng không hiểu sao tôi càng thấy lo hơn là nhẹ nhõm.
Kang Seung-geon là hạng S....Con búp bê đó cũng là vấn đề nữa.
Ít nhất nó phải là cấp S.
Hai hạng S.
Không dễ chút nào.
Tôi ước tôi có thể chiến đấu cùng với họ.
Tôi thở dài khi thực tế lại bị bắt trong bất lực nghẹt thở, và bản thân tòa nhà đang rung chuyển ầm ầm khi lớp bột bê tông rơi xuống từ trần nhà.
Kétttt!
Trong tiếng xung đột chấn động kinh khủng ấy, Kang Seung-geon mở cửa sắt khi đi xuống cầu thang.
Hắn thở hồng hộc mà bước thẳng đến chỗ tôi đang ngồi trong góc.
"Mẹ nó, chết tiệt! Lũ chó điên, làm sao chúng vào đây đước...."
"Hự, sao...."
Kang Seung-geon túm mạnh sau gáy tôi.
Một cơn đau thấu trời liền ập đến, mặc cho đầu tôi vẫn đang bị thương mà kéo đi.
Đau đến mức không thể chịu đựng nổi khiến tầm nhìn của tôi thành một mảnh trắng xóa, tôi cắn chặt khoang miệng kìm nén tiếng kêu của mình.
"Sao, làm sao hắn đến tận đây được? Hử? Thằng đó là cái mẹ gì chứ...."
"Phù, hừ!"
Kang Seung-geon lầm bầm gì đó rồi bắt đầu lôi tôi đi.
Nhất thời, cánh tay với bả vai đang bị trói liền bị siết chặt.
Tôi vặn người hết sức chống cự lại việc bị kéo đi, nhưng lại chẳng có tác dụng.
Bây giờ, mình phải thoát ra ngay!"
"....!"
Nếu bây giờ mà bị chuyển đi, tình hình sẽ càng tệ hơn.
Dù Kang Seung-geon có làm gì, tôi cũng phải chống trả lại.
Tuy vậy, tôi lại không biết đối phó với nỗi đau triền miên do hành vi bất thường của Kang Seung-geon.
Mình nên làm gì đây? Mình cần phải cởi dây trói....!
Cánh tay bị trói chặt sau vài giờ của tôi đều tê mỏi và đau nhức, nhưng tôi chịu đựng cơn đau và liều lĩnh chuyển người để giải thoát cho cánh tay của mình.
Khi tôi nổi loạn và chống cự gay gắt, Kang Seung-geon đang cưỡng bức kéo tôi đi nhìn xuống với vẻ khó chịu.
"Thằng khốn."
"Haa, đang tự giới thiệu bản thân đấy à?"
Tôi nhếch miệng mỉm cười khi cuối cùng ánh mắt cả hai chạm nhau, Kang Seung-geon nhíu mày, không nói một lời mà thúc vào bụng tôi.
"Hực....!"
Trong một khắc, tôi như bị nghẹt thở khi thân trên của tôi cong lại như con tôm.
Kang Seung-geon đạp xuống người tôi khi tôi bật ra tiếng ho khan.
"Thằng chó chỉ giỏi múa mép, giờ tao đang rất bận đấy."
*(Tui đạ tra từ này "새끼가" tiếng Hàn dịch theo tiếng chửi bên mình thì có nghĩa là tró đ* á)
"Hừ...."
Rắc rắc, rắc rắc.
Sàn nhà nơi Kang Seung-geon đang đứng bắt đầu nứt vỡ và rung chuyển.
Không thể nào, năng lực vào lúc này á....
"Cút ra."
Tuyệt vọng trước tình cảnh, tôi kiệt sức gục xuống mà thở dốc, và rồi một giọng nói ngoài sức tưởng tượng vang lên sau lưng hắn.
Giống như tôi, hắn không nghĩ là sẽ có ai tới can thiệp, thế nên Kang Seung-geon đã rất ngạc nhiên và quay lại nhìn.
"Ngay lập tức."
Đôi tay cầm khẩu súng lục nòng dài ngắm thẳng về phía trước, cặp mắt nâu vàng đang chăm chăm nhìn vào Kang Seung-geon.
"Cút ra khỏi Han Yi-gyeol."
Trong giọng nói điềm tĩnh phát ra ấy, cảm giác khác lạ khiến tôi chợt thấy lạnh sống lưng.
Không có tí chân thực nào, vì thế tôi vô thức gọi tên cậu.
"Kim Woo-jin?"
Sao cậu lại ở đây? Như thể cậu không nghe thấy tiếng thì thầm của tôi, Kim Woo-jin vẫn không rời mắt khỏi Kang Seung-geon.
"Ha, mẹ nó chứ...."
Kang Seung-geon xoa gáy với vẻ thẫn thờ.
Đùng, Rầm!
Sàn nhà rung chuyển dữ dội và nứt vỡ cũng càng sâu hơn.
"Lũ khốn này cứ luôn quấy rầy tao thế."
Dù có súng trước mặt nhưng Kang Seung-geon vẫn không hề sợ hãi.
Trừ khi đó là một cao thủ thông thạo súng, đạt được hạng S cũng không phải là chuyện dễ dàng, chỗ năng lực thể chất của hắn cũng vô cùng lớn.
Việc Kim Woo-jin là một pháp sư nhân bản hạng A đang lan rộng ra khắp thế giới, nên không có chuyện Kang Seung-geon không biết đến cậu ta.
Bất chấp lời khiêu khích của Kang Seung-geon, Kim Woo-jin vẫn không hạ súng.
Khuôn mặt của Kim Woo-jin dưới ánh sáng nhập nhòe của tầng hầm không một chút kích động.
Đúng hơn là chính Kang Seung-geon bị nao núng trước vẻ mặt đó.
Kang Seung-geon tránh khỏi cặp mắt lạnh lùng ẩn sau mái tóc đỏ trước trán ấy khi vẩy tay lên.
Rồi, đống mảnh bê tông vỡ ra bay lộp độp lên không trung.
Mảnh vỡ hướng đầu nhọn về phía Kim Woo-jin đầy đe dọa.
"Kim, Woo-jin....!"
Kim Woo-jin không hề chùn bước, làm tôi rất lo lắng.
Mau chạy đi trước khi cậu bị thương.
Cậu còn mới thức tỉnh lại chưa được bao lâu.
Tôi sẽ cố gắng chịu đựng nó.
"Này, hạng A."
"....!"
"Nếu giờ mà mày phắn đi, thì tao sẽ tha cho đấy.
Tao rất khoan dung với lũ khốn chúng mày."
"Cứ thử xem."
Kang Seung-geon cau mày trước câu trả lời bình tĩnh.
"Gì cơ?"
"Tao nói, cứ thử xem."
"Cái đéo—"
Ngay thời điểm đó, cùng lúc với tiếng súng vang lên, Kang Seung-geon nhanh chóng nghiêng người sang một bên.
Một viên đạn sượt qua cánh tay của hắn và ghim thẳng vào bức tường.
Kang Seung-geon ngay tức khắc đỏ bừng mặt vì tức giận trước hành động Kim Woo-jin đã động thủ trước.
"Thằng khốn!"
"Kim Woo-jin!"
Ba mảnh bê tông khổng lồ lơ lửng sau lưng Kang Seung-geon bay thẳng về phía Kim Woo-jin.
Tim tôi đập loạn trước cảnh tượng Kim Woo-jin bị thương nặng lướt qua như một dư ảnh trong mắt tôi.
Không, cậu dừng lại đi—
"Hử?"
Kang Seung-geon đang chăm chăm xem mảnh bê tông sẽ xuyên qua người Kim Woo-jin, liền há miệng ngu ngơ.
Hai Kim Woo-jin giống hệt nhau tách sang hai bên khi mảnh gạch đâm thẳng vào giữa họ.
Có thể phân thân với tốc độ như vậy được hả? Khoảnh khắc đó, tôi cũng ngạc nhiên y như Kang Seung-geon vậy.
Cạch!
Thay vì là cơ thể của Kim Woo-jin, làn khói xám tản ra từ đống mảnh bê tông đã đâm vào tường, và rồi Kim Woo-jin cầm súng trong tay bóp cò một lần nữa.
Đoàng!
Tiếng súng nổ ra, một viên đạn găm vào vai phải của Kang Seung-geon vẫn đang thẫn thờ khi máu hắn trào ra.
"Kuaaak!"
Tôi ngây người nhìn lên Kang Seung-geon đang gào trong đau đớn, khi ai đó đã bắt lấy vai tôi.
Tôi ngạc nhiên và quay lại nhìn, đó là một Kim Woo-jin khác.
Kang Seung-geon ôm lấy bên vai đẫm máu loạng choạng bước tới, Kim Woo-jin kéo tôi lại và ôm lấy tôi, nhanh chóng nới rộng khoảng cách với Kang Seung-gun.
"Kim, Woo-jin.
Nó, cánh tay tôi...."
Nghe tôi nói vậy, Kim Woo-jin rút