“Số tinh hạch này, chúng ta sẽ chia đều ra cùng nhau cất giữ!”.
Lâm Hàm hướng về phía đám người Triệu Mặc phân phó.
Đã là người cùng chung một thuyền, cậu cũng không thể keo kiệt được.
Tránh để người trong đội nảy sinh bất hòa hay sinh ra cố kỵ, nổi lên lòng tham, nên chia đều ra vẫn là cách tốt nhất.
Cả một rương tinh hạch nhiều thế này, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy qua.
Thực không ngờ, bên trong động lại còn tồn tại báu vật bậc này.
Có số tinh hạch này, hai tháng tiếp theo bọn họ không cần săn giết dị thú cũng đủ để chiến thắng rồi.
Nhưng mà, bọn họ là đến đây để rèn luyện, không phải đi nghỉ dưỡng.
Không trải qua bờ vực của sinh tử, chắc chắn không thể kϊƈɦ phát được tìm lực trong cơ thể.
Nếu cứ như vậy yên ổn trôi qua hai tháng, vậy chẳng phải bọn họ đến đây vô ích rồi sao?.
“Đây là tinh hạch do bản thân cậu tự mình lấy được, bọn tôi không giúp ích được gì.
Vô công bất thụ lộc, vẫn là cậu tự mình giữ thì hơn!”.
Đình Quân tuy bình thường ít nói nhưng lại là người lên tiếng đầu tiên.
“Đúng vậy, tôi đến đây chủ yếu là để rèn luyện, không phải vì tham lam số tinh hạch này đâu!”.
Lý Bân cũng nhanh chóng lên tiếng ngay sau đó, cậu ta đến đây mục đích chủ yếu là rèn luyện, còn thu được bao nhiêu tinh hạch thì chỉ tùy thuộc vào vào vận may thôi.
Vũ Chiêu, Lăng Xuyên và Triệu Mặc cũng đồng tình với ý kiến của hai người kia, gật đầu phụ họa theo.
Đùa gì chứ, nếu không có Lâm Hàm ra tay thì bọn họ đã sớm không toàn mạng rồi, hiện tại cón mặt dày đi lấy tinh hạch? Xin lỗi, bọn họ cũng không có vô sỉ tới mức đó.
Lâm Hàm nhìn đến sắc mặt bọn họ, không có vẻ gì là khác thường, trong lòng cũng âm thầm đối bọn họ cho một điểm cộng.
Xem ra khá là chính trực nha, cậu quả nhiên không có nhìn lầm người.
Được rồi, nếu bọn họ đã không lấy, vậy thì cậu đành thu hết vào ba lô vậy.
Số tinh hạch này, rất có ích cho việc tu luyện sau này của cậu.
Lại đưa mắt nhìn sang đám rắn vẫn còn đang ngoan ngoãn nằm trêи đất, Lâm Hàm mở ra lòng bàn tay, đồ án sáng rực đập tức nở rộ phủ lên trêи đỉnh đầu của rắn chúa.
Nể tình bọn chúng rất ‘thành tâm’ mà ‘tự nguyện’ dâng hiến cống phẩm.
Tuy ban đầu hung hăng nhưng vẫn chưa làm bị thương người nào trong đội, nên Lâm Hàm suy xét tha cho bọn nó một mạng.
Sẵn tiện giải trừ chú ngữ cho rắn chúa.
Nếu là ở dị thế giới, cậu sẵn sàng cho nó trở thành thú khế ước của mình.
Thế nhưng hiện tại, cậu đang đi rèn luyện, mang theo bên mình một dị thú đỉnh cấp bảy thì đừng nói dị thú, ngay cả cái bóng cũng còn chưa thấy tới.
Điều này ảnh hưởng rất lớn đến kế hoạch rèn luyện của mọi người, vì thế Lâm Hàm quyết định