“Tiểu Quân ẩn thận!”.
Đình Minh hét lớn một tiếng, đẩy mạnh Đình Quân sang một bên.
‘Rầm’
Chiếc ô tô chạy vượt đèn đỏ lao nhanh đến, không chút lưu tình đâm thật mạnh vào thân thể nhỏ bé ấy.
Trước mắt là một mảnh màu đỏ chói mắt, nội tâm Đình Quân không ngừng run lên, sợ hãi tột cùng.
Nhìn thân thể anh trai máu me bê bết được người ta nâng lên đưa đến bệnh viện, hắn lúc này mới cảm thấy mất mác, cảm thấy lưu luyến.
Hắn muốn chạy tới bên cạnh anh ấy, muốn quan tâm anh ấy nhiều hơn, muốn thay anh ấy gánh lấy mọi đau đớn, nhưng hắn rốt cục không thể.
Cái gì hắn cũng không làm được.
Chẳng lẽ thật sự như lời tiên đoán kia, hắn quả thực chính là tai tinh, người ở gần hắn dù mang mệnh đại cát cũng không có được kết cục tốt.
Người duy nhất quan tâm đến hắn cũng đã gặp phải đại họa rồi, nếu lỡ như anh ấy…lỡ như anh ấy xảy ra chuyện gì, ba mẹ và tất cả mọi người chắc chắn đều sẽ không tha cho hắn.
…
"Mày đúng là cái thứ tai tinh, sao mày không chết quách đi cho rồi, tại sao cứ phải ám cả nhà họ Đình, ám luôn cả anh trai mày như vậy?
Nếu hôm nay Đình Minh mà có mệnh hệ gì, tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu! Nếu sớm biết mày mang cái vận sao chổi như vậy thì lúc mới sinh mày ra, tao đã bóp chết mày luôn cho rồi!".
“Lúc đó tao quả nhiên không nên mềm lòng, nếu lúc đó tao sớm một chút tống cổ mày ra khỏi nhà thì Đình Minh chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.
Tai tinh như mày tốt nhất nên cô độc một mình đến già, để khỏi phải vạ lây tới người khác!”
Bên tai không ngừng vang lên những lời chưỡi rủa cai nghiệt từ ba mẹ, phòng cấp cứu vẫn cứ sáng đèn, anh trai ở bên trong cũng đã mấy tiếng liền rồi.
Nội tâm hắn không ngừng dâng lên hoảng loạn, sợ hãi bao trùm lấy tâm trí.
Nếu lúc đó anh ấy không lao ra thì người nằm trong kia lẽ ra đã là hắn rồi.
Tại sao anh ấy lại làm vậy, tai tinh như hắn chết đi cũng tốt, đỡ phải liên lụy đến mọi người.
Cũng đỡ phải gian nan sống từng ngày, chịu đủ mọi loại lạnh nhạt khinh rẻ của người khác.
Đã từng, hắn đã từng có một suy nghĩ rất điên rồ.
Nếu như anh trai vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này thì có phải hay không, mọi người sẽ đối xử với hắn khác một chút, ít nhất là không đối với hắn giống như ôn dịch mà xa lánh chưỡi rủa.
Nhưng mà, đến hôm nay khi mọi chuyện sắp thành sự thật, nghĩ đến anh trai sẽ vĩnh viễn biến mất không bao giờ trở lại nữa, hắn lại không hề cảm thấy vui vẻ gì.
Trái lại cảm thấy vô cùng lạc lõng, mất mác cùng tuyệt vọng.
Giống như thứ ánh sáng duy nhất mà hắn ngày ngày theo đuổi đang dần dần tắt đi.
Nhưng cũng may, một người tốt như vậy, ông trời rốt cục chừa lại cho anh ấy một cơ hội sống tiếp.
Nhìn bóng lưng tất cả mọi người đều quay lại với chính mình, nhìn anh trai yếu ớt ở trêи giường bệnh, hắn rốt cục ý thức được tồn tại của mình dư thừa tới nhường nào.
Vừa xui xẻo vừa dư thừa, ba mẹ ruồng bỏ