Rạng sáng, người nhà Lâm gia và một số đại gia tộc khác hay tin đã thu thập xong cơ bản một số vật tư quan trọng.
Sáng sớm, chuông báo động trên diện rộng đã đồng loạt reo vang khắp các ngõ ngách ở Tinh hệ, khiến ai nấy không khỏi hoang mang, sợ hãi, cuống cuồng cả lên.
Chuông báo động đỏ, vậy không còn nghi ngờ gì nữa, tận thế chính thức đổ bộ vào Tinh hệ rồi.
Chuông báo động trên diện rộng được chia thành bốn cấp bậc.
Báo động vàng, cam, tím và đỏ.
Báo động đỏ là cấp cuối cùng, cũng là báo động mang tính chất nguy hiểm nhất.
Nó chưa từng được reo lên, cho dù là ở cuộc chiến đầy nguy hiểm cách đây mấy chục năm trước.
Thế nhưng, ngay tại giờ phút này báo động đỏ lại reo vang với mức độ cường liệt như vậy, đồng nghĩa với việc, loài người có nguy cơ bị diệt vong.
Ý thức được việc này, dân chúng hoang mang sợ hãi, không ít người gom theo hành lí chạy loạn xạ trên đường.
Giao thông cả trên không lẫn dưới đất đều ùn tắt dữ dội, cả thành phố, thậm chí là cả Tinh hệ đều đang lâm vào khủng hoảng chưa từng có.
Lực lượng quân đội ở mỗi thành phố trong suốt đêm qua đều không hề ngơi nghỉ, cấp tốc xây dựng được một hầm trú ẩn tương đối kiên cố, sức chứa cũng lên đến mấy ngàn người.
Hiện tại, họ đang có mặt giải tán đám đông hỗn loạn, trấn an lòng dân, đồng thời đưa họ đến hầm trú ẩn an toàn.
Nhờ vậy, tình trạng hỗn loạn kia mới được tạm ổn.
Trước khi rời đi, bọn họ còn không quên liều mạng thu gom lương thực.
Thế nhưng suy cho cùng, mỗi người giành giật một ít, gom lại cũng chẳng được bao nhiêu.
…
Tại Lâm gia, mọi người đều tụ họp lại cùng nhau, chuẩn bị lên đường đến hầm trú ẩn.
Thế nhưng tại giờ phút này vẫn chẳng thấy Mẫn Huyền ở nơi nào, không khỏi khiến ba mẹ Lâm cùng Lâm Hàm cuống lên đi tìm.
Chỉ có một mình Lâm Vĩnh Kỳ thờ ơ mặc kệ, ở trong mắt hắn, Mẫn Huyền chẳng là cái gì cả, an nguy của cậu ta hắn cũng chẳng hơi đâu mà quản.
Tìm mãi mà không thấy, trong khi tiếng báo động đã ngày một lớn dần, thanh âm đặc biệt chói tai, càng khiến lòng người sợ hãi.
Mắt thấy đã không còn kịp nữa, cả nhà bọn họ đành phải rời khỏi Lâm gia, đến hầm trú ẩn ngay bây giờ.
Không phải họ không tìm kím, cũng không phải chẳng màng đến an nguy của Mẫn Huyền.
Trong tình thế hiện tại, nếu là người khác, đừng nói đi tìm Mẫn Huyền, nếu hắn còn ở đây, không chừng còn bị chê phiền phức, ăn bám.
Cửa vừa mở ra, trên dưới Lâm gia đối diện với người của Mục gia, hai bên không khỏi sững lại.
Mục Diệc Thần sau khi làm xong nghĩa vụ của mình liền tức tốc quay trở về.
Tại giờ khắc này, nhìn thấy cậu bình an đứng ở đây, nội tâm hắn không khỏi vui mừng nhộn nhạo.
Nếu không phải còn có trưởng bối ở chỗ này, hắn đã không kìm được mà nhào đến ôm cậu một cái thật chặt