Địa chấn lắng xuống là khi chiều tà, ánh hoàng hôn đỏ rực phủ xuống nhân gian.
Đường xá, nhà cửa, nhà hàng khách sạn, từng cái một đều bị san bằng.
Khói bụi dần tan, để lại một khung cảnh hết sức ảm đạm, tiêu điều.
Ở bên trong hầm, bởi vì ánh sáng không đủ cho nên càng ngày càng tối, chỉ có thể thấy lờ mờ khuôn mặt người ở cạnh mình.
Đồng thời không có thiết bị điều hòa không khí, nhiệt độ dưới lòng đất lúc này đặc biệt xuống thấp.
Khiến mọi người không khỏi lạnh run, đem những thứ có thể giữ ấm đều quấn lên người, cơ thể dựa sát vào nhau hơn.
Lâm Hàm ngủ một giấc ngon lành, đến lúc đói bụng liền tỉnh lại.
Phát hiện bản thân đang tựa vào đầu vai của Lâm Vĩnh Kỳ, trên người còn quấn cái áo khoác của Mục Diệc Thần.
Cậu ngồi thẳng dậy, định kéo áo trả cho Mục Diệc Thần nhưng lại bị tay hắn đè lại.
Cậu nghi hoặc nhìn hắn, lại nhận được một câu trả lời thì thầm bên tai.
“Trời càng về đêm càng lạnh, chú ý giữ ấm cơ thể một chút!”.
Hơi thở ấm nóng, thanh âm trầm thấp đầy ma mỵ vang lên rõ ràng bên tai liền ngay lập tức khiến vành tai Lâm Hàm phủ một mảnh đỏ bừng.
Cậu đưa tay xoa xoa vành tai mình, nhỏ giọng đáp ứng.
Bộ đội đang chia nhau ra đem dịch dinh dưỡng phát cho mọi người.
Tuy mùi vị khó ăn, thế nhưng dù sao vẫn đỡ hơn chịu đói.
Có những người gấp rút chạy đến đây mà chưa kịp thu gom được cái gì, ngay cả một phần ăn nhỏ còn không có, cho nên rất vui vẻ mà nhận lấy.
Chỗ của bọn họ cũng được phát cho mấy tuýp dịch dinh dưỡng, thế nhưng mọi người ai cũng từ chối.
Hai nhà bọn họ dù sao cũng biết được tin tức sớm hơn, thời gian chuẩn bị cũng nhiều hơn cho nên hiện tại thức ăn cũng không thiếu.
Cho nên thay vì nhận lấy, họ nhường lại phần mình cho những người ở phía sau.
Lâm Vĩnh Kỳ lôi ở trong ba lô ra một ít đồ ăn nhanh đưa cho ba mẹ Lâm, Lâm Hàm cũng có một phần.
Mục Diệc Thần cũng đồng dạng đem thức ăn ra đưa cho Tư Phàm cùng Mục Thâm, sau đó cũng giành riêng cho Lâm Hàm một phần.
Nhìn hai phần ăn trên tay, Lâm Hàm có hơi chút lúng túng.
Cậu mặc dù đói, thế nhưng cũng không thể cùng lúc ăn cả hai phần như vậy.
Đương lúc cậu còn đương định trả lại bớt một phần, Lâm Vĩnh Kỳ đã xoa đầu cậu, nhỏ giọng nói.
“Ăn không hết thì để ngày mai ăn tiếp, em còn nhỏ, cần phải ăn uống lầy đủ mới khỏe mạnh được!”.
Nghe hắn nói vậy, Lâm Hàm không khỏi đen mặt, đỡ trán.
Cái gì mà còn nhỏ cơ chứ, dù sao năm nay cậu cũng đã tròn mười chín tuổi rồi.
Thế mà hắn lại đem cậu ra nói cứ như con nít cần phải được trông nom vỗ béo ấy.
Ba mẹ Lâm thấy tình cảm anh em bọn họ tốt như thế thì mỉm cười hài lòng.
Bọn họ cũng đã không còn trẻ nữa, cũng không biết còn sống được bao lâu.
Chỉ hy vọng anh em bọn họ có thể đùm bọc lẫn nhau mà sống, vậy thì họ cũng yên lòng rồi.
Khác với ba mẹ Lâm, Mục Thâm và Tư Phàm nhìn hành động quá đỗi sủng nịch này của Lâm Vĩnh Kỳ, lại đưa mắt nhìn xem nét mặt Mục Diệc Thần, tâm trạng không khỏi treo cao hơn một chút.
Bọn họ cũng biết rõ, mặc dù là anh em, nhưng mà họ không bị ràng buộc bởi huyết thống, chỉ ràng buộc trên mặt pháp lí mà thôi.
Hiện tại thời thế loạn lạc, cũng đã chẳng còn ai quan tâm đến mấy loại giấy tờ, dữ liệu vô dụng đó nữa rồi.
Cho nên, nếu hiện tại Lâm Vĩnh Kỳ thật sự theo đuổi Lâm