Ma nam định kể câu chuyện bi đát về mối lương duyên khốn khổ của mình thì bị Ngôn Mặc ngăn lại.
"Vẫn chưa kết thúc."
Quỳnh Nhân gật gật đầu.
Mặc dù con ăn sắc quỷ đã biến mất trong làn khói, nhưng mùi thối vẫn còn đó.
Có thể thấy, trong biệt thự lớn của Dung Trinh còn có những thứ khác.
Biểu cảm trong mắt cậu khi nhìn Dung Trinh đột nhiên trở nên rất phức tạp.
Ái Khốc Tấn thực sự là một trang web tội lỗi.
Trang web này đều đặn sản xuất một chương trình tạp kỹ thử giọng và một số chương trình loại cạnh tranh hàng năm.
Bất kể hình thức của chương trình, đầu tư là một liên kết tất yếu trên trang web này.
Miễn bạn là một ngôi sao được săn đón, bạn không thể thoát khỏi đao của ái khốc tấn.
Sau bao nhiêu năm cắt tỏi tây, giờ đây bản thân Dung Trinh cũng bị ma cắt như tỏi tây.
Thực sự là nhân sinh ở trên đời, còn nhanh hơn lưỡi đao của ai đó.
"Ngoài ra ~ còn có ~"
Dung Trinh khóc không ra nước mắt.
Nói thì chậm xảy ra thì rất nhanh, nhiệt độ trong phòng khách giảm mạnh, thời tiết hơn 20 độ C, có sương giá trên kính.
Một hình bóng màu đỏ đột nhiên xuất hiện, với sừng trên đầu, răng nanh ra khỏi miệng, và khuôn mặt to màu xanh lá cây với đôi môi đỏ đáng sợ.
Con ma giận dữ hét lên: "Ai đã giết chồng ta?"
Quỳnh Nhân: "..." Chồng? có phải là cục sáp ong màu vàng kia? Khẩu vị của ác quỷ này cũng thật là nặng.
Mọi người thường không thể nhìn thấy ma, ngay cả những con ma mềm mại, háu ăn như sáp vàng, Dung Trinh cũng chỉ có thể nhìn thấy qua ống kính máy quay.
Con ma đỏ này là khác, hắn hung tợn, hung bạo, cho dù không có đôi mắt âm dương cũng có thể nhìn rõ hắn.
một nhóm người sợ hãi tè ra quần trốn phía sau Ngôn Mặc.
Quỳnh Nhân bị mùi của con ma đỏ xông té ngã, nước mắt rơi từng giọt lớn.
Những lo lắng của hàng xóm thực sự có đạo lý.
Đôi khi vấn đề không phải là hiệu quả chiến đấu.
Trước khi bạn bắt đầu, đối thủ đã tung ra một thân mùi vị tanh tưởi công kích.
Bạn thậm chí không thể mở mắt.
Thì còn đánh cái gì?
Cậu bị hun đến không thở nổi, kéo lấy Ngôn Mặc nói: "Ngươi cho ta hít một hồi đi!"
Không quan tâm Ngôn Mặc có đồng ý hay không, cứ thế vùi đầu vào.
Ngôn Mặc vốn dĩ đang nghĩ xem nên dùng phương pháp gì để khuất phục con ma đỏ để hắn trông vừa mạnh mẽ vừa khoa học và không khiến Quỳnh Nhân nghi ngờ rằng hắn không phải là người.
Rồi dòng suy nghĩ của hắn bị cắt ngang bởi người đột ngột xuất hiện trong vòng tay hắn.
Mái tóc xoăn nhỏ chạm vào cằm hắn, hơi thở ấm áp phả vào tim hắn.
Hương thơm ấm áp bốc lên, hắn không nhịn được xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại và thơm tho như hắn đã từng nghĩ của Quỳnh Nhân.
Quỳnh Nhân hít thở trong lồng ngực của hắn, giờ khắc này, lồng ngực hàng xóm chính là bến đỗ ấm áp nhất của cậu, sau khi vùi đầu vào, cuối cùng anh cũng có thể thở được trở lại.
Dung Trinh bọn họ cũng ngửi thấy mùi hôi thối tương tự, nhưng không thể theo Quỳnh Nhân để chôn ngực, họ cảm thấy như chết đi sống lại.
Lý Quỳ nhớ đến âm mưu mà mình đã xem trong phim, đổ một cốc nước lên người, sau đó cởi áo và dùng quần áo ướt che miệng và mũi.
Quỷ tóc hồng dựng ngược, giữa phòng khách gió thổi qua, nhìn thấy động tĩnh của họ, cảm thấy bị sỉ nhục, liền hét lên: "Các ngươi đều phải chết!"
Vải trên ngực Ngôn Mặc bị làm ướt, là Quỳnh Nhân đang khóc sao? Cũng Đúng, cậu sợ ma như vậy, hôm nay không mang theo con thỏ nhồi bông kia.
bàn tay Ngôn Mặc đang giữ chặt cánh tay Quỳnh Nhân, hắn ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn vào không trung, đôi mắt hắn lập tức đỏ lên, giống như một biển máu không đáy.
Vẻ mặt hung dữ của con ma đỏ đột nhiên cứng lại.
Bóng dáng của hắn ở trên không trung nhảy ra đứng im một lúc, như thể ai đó đã nhấn nút tạm dừng, tóc và quần áo của hắn vẫn bay về phía sau.
Hắn há to miệng, không thể cử động, không thể nói, tự nhiên không thể cầu xin lòng thương xót, con ma đỏ biết người này là ai, nhưng trước khi cái tên hiện ra trong đầu hắn, hắn đã lặng lẽ bị thổi tan thành từng mảnh.
Mạnh Thiên Sơn chỉ nhìn thấy Ngôn Mặc ngẩng đầu lên, bóng ma đỏ đã nổ tung.
Loại bùa chú nào có thể thổi bay hồn ma ngay khi hắn vừa ngẩng đầu lên, dù Mạnh Thâm có đi vô thường thì ít nhất hắn cũng phải ném móc câu hồn vào con ma rồi ném cây gậy tang.
Hai người này đều hơn người, lại đẹp đôi, có vẻ như huyền môn long thành sắp thay đổi lãnh đạo.
Ngôn Mặc cẩn thận xoa sau đầu Quỳnh Nhân, thấp giọng nói: "Đừng sợ, hắn đã chết."
Ngực dưới má Quỳnh Nhân khẽ run lên khi nói, cẩn thận ngẩng mặt lên và phát hiện quả thật không có mùi gì bất thường.
Không khí vừa rồi giống như giông bão, trong lành đến lạ thường.
Cậu buông người hàng xóm ra lau nước mắt: "Cảm ơn".
Có thể coi là thoải mái, thật sự không ngờ trên đời vẫn còn những con ma có mùi hôi đến mức khiến người ta rơi nước mắt.
Trong lòng một trận ớn lạnh, Ngôn Mặc cảm thấy trong lòng có chút mất mác.
"Đây không phải là ma, đây là vũ khí sinh học!" Quỳnh Nhân nôn mửa, sau đó đột nhiên nhớ tới những gì ma đỏ đã nói: " hắn ta nói, Ai đã giết chồng mình, chồng của hắn ta không phải..."
Ngôn Mặc gật đầu: "Là quỷ ăn sắc."
Mọi người đều không nói nên lời.
Một con ma ghê tởm như vậy thực sự có thể tìm thấy một nửa còn lại...
Điều này làm cẩu độc thân làm sao chịu được.
"Kẻ vừa đến để trả thù là quỷ ăn thịt.
Quỷ ăn thịt thích ăn xác động vật và có mùi hôi thối, vì vậy nơi này có rất nhiều ruồi."
Lý Quỳ nghĩ đến con ruồi đang bò trên mặt Dung Trinh, lặng lẽ cùng Dung Trinh kéo dài khoảng cách: " đại sư.
Dung Trinh trông như chạy ra khỏi bảo tàng tượng sáp kinh dị vì bị một con ăn sắc quỷ quấn lấy.
Vậy hắn bị ruồi leo lên.......có phải nói trên người hắn cũng có mùi đó, hắn sẽ không phải...!"
Ngôn Mặc: "Hắn ta không bị ma nhập, nhưng hắn ta đã tiếp xúc với quỷ ăn sắc nhiều lần, mới sẽ như vậy."
Tiếp xúc tương đối nhiều...
Chết tiệt! Lý Quỳ kinh hãi nhìn lại Dung Trinh: "Ý của anh là, ý của anh là..."
Dung Trinh ôm mình một cách yếu ớt và bất lực.
Trái tim của Quỳnh Nhân đột nhiên tràn ngập sự đồng cảm sâu sắc.
Làm nửa ngày, hóa ra Dung Trinh chính là đạo cụ tình thú cho đôi quỷ phu phu.
Mạnh Thiên Sơn không quá lanh lợi, đã chết lặng.
" con quỷ tóc đỏ kia có thể nhập vào ai được chứ? Yêu thịt...!Không phải là đầu bếp của dung tổng?"
Còn có thể là ai? Quỳnh Nhân nhìn khuôn mặt xám xịt của Dung Trinh với vẻ thương hại.
Nếu họ đang ở trong một bộ phim kinh dị hồi hộp.
Chỉ có một vài ký tự trong tổng số.
Có liên hệ chặt chẽ với Dung Trinh, và chỉ có một màu liên quan đến màu đỏ.
người tóc đỏ mời Mạnh Thiên Sơn.
Là mức độ mà người đọc sẽ không thích câu trả lời quá đơn giản.
Dung Trinh nghĩ rằng hắn ta chỉ làm một cuộc giao dịch tiền bạc, nhưng hắn ta không ngờ rằng người chồng ma và người vợ thực sự sẽ quan tâm đến hắn ta.
Chỉ cần nghĩ đến cậu bé quàng khăn đỏ đã sống trong biệt thự của mình hơn nửa tháng là...
Dung Trinh không thể dừng lại, sau đó, hắn ngẩng mặt lên, vẻ mặt bình tĩnh, dường như không có gì có thể đánh trúng hắn một lần nữa.
Sau khi trải qua tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm nay, hắn cảm thấy mình khô héo, nhưng hắn cũng thăng hoa.
Giờ đây, cuối cùng hắn cũng có thể cống hiến hết mình cho công việc mà không bị các đối tượng bên ngoài cám dỗ.
Hiệu suất của Ái Khốc Tấn năm nay chắc chắn sẽ tốt hơn.
Sau khi giải quyết xong một vấn đề, lại có một vấn đề khác.
Quỳnh Nhân nhìn con ma nam đang cuộn mình trong một quả bóng trốn trong góc với ánh mắt đắc ý.
"Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện Dung Trinh luôn thiếu nợ ngươi, ngươi đừng lo lắng, ta tuy rằng được mời bắt ma, nhưng mông của ta tuyệt đối ngồi cùng công nhân đánh đòn, cũng tuyệt đối không cảm thông bọn họ tư bản."
Là một kẻ đòi nợ thật thà, ma nam không những không đòi được nợ mà còn phải bảo vệ an toàn cho Dung Trinh để đòi nợ.
Vừa rồi đã rất sợ hãi, tâm lý cảm thấy ủy khuất vô cùng.
Chợt nghe thấy được một âm thanh ôn nhu cùng mình nói chuyện, cảm thấy như nhìn thấy ánh sáng trong bóng tối, hắn bay đến nắm chặt tay Quỳnh Nhân.
Hu hu hu hu, ta thật là khổ a, Ta làm về mảng âm nhac đã nghèo còn thảm, vẫn phải lai lưng ra làm, Quỳnh đại sư, người phải giúp ta là chủ a!"
Vẻ mặt của Quỳnh Nhân đông cứng lại.
Một tay bị ma nam giữ chặt, tay kia vô lực thả người trên không trung.
Con thỏ ở đâu, con thỏ của cậu ở đâu?
Ngôn Mặc biết Quỳnh Nhân rất sợ ma, hắn lo lắng ma ở dương gian không có lý trí như âm phủ, sợ nếu đánh nhau sẽ làm hại đến thỏ bông, nên cậu ấy không mang nó theo.
Giờ đang bị một hồn ma giữ tay, chắc hẳn Quỳnh Nhân đang rất sợ hãi.
Nhưng Quỳnh Nhân vẫn luôn rất tâm lý, hắn bắt tay với ma nam, có thể là để xoa dịu sự kích động của ma nam, tự hồ làm cho họ thả lỏng.
Ngôn Mặc lo lắng nhìn sang và thấy rằng Quỳnh Nhân đang vươn tay còn lại về phía hắn, không ngừng vẫy tay.
A, đây là...ý tứ muốn cùng hắn nắm tay sao?
Ngôn Mặc có chút sửng sốt, như vậy có phải tiến triển quá nhanh.
Nắm, hay là không nắm?
Ngôn Mặc nhìn tới, rồi quay đầu về, yên lặng đưa tay của mình tới.
Quỳnh Nhân bắt được một cái tay, chính là không hiểu sao, bàn tay kia truyền ra một hơi ấm, đem sợ hãi của cậu xua tan đi.
Quay đầu lại nhìn, hoá ra cậu bắt được tay của Ngôn Mặc.
Hàng xóm không chỉ có công năng ngăn cách mùi, còn có thể giúp cậu không sợ quỷ.
Quỳnh Nhân không nhịn được hoà nghi, hàng xóm cũng là thỏ bông thành tinh đi...
______________
Nam ma này là một nhạc sĩ, trước khi còn sống có chút giống Quỳnh Nhân, ai cũng nói anh ta có tài, nhưng không nổi tiếng.
Cuộc sống rất khó khăn.
Dung Trinh tình cờ nghe được bản nhạc do anh ta sáng tác, cảm thấy anh ta rất có tài nên đã nhờ anh ta viết nhạc phim cho bộ phim truyền hình mà Ái Khốc Tấn đầu tư.
Ngay khi được phát sóng, bộ phim đã rất nổi tiếng và giành được một số giải thưởng quan trọng trong lĩnh vực phim truyền hình.
Nhạc phim cũng được đón nhận nồng nhiệt.
Nhạc phim gốc bán rất chạy trên ái khốc tấn.
Anh ta có cơ hội lội ngược dòng trước gió như Quỳnh Nhân.
Nhưng anh ta xui xẻo hơn Quỳnh Nhân rất nhiều, trước khi bộ phim truyền hình ra mắt, anh ta đã trượt chân trong phòng tắm và đập đầu vào bồn tắm, sau nhiều tháng nằm trong bệnh viện, anh ta vẫn không qua khỏi.
Những người thân trong gia đình đã làm cầu siêu cho anh ta, nên trong lòng anh ta không có bất cứ ám ảnh hay oán hận nào.
Nhưng có một điều anh ta không thể buông bỏ.
Ma nam chỉ vào Dung Trinh, thân thể mờ mịt run lên vì tức giận: "Đều là lão già này chỉ trích khả năng sáng tạo của tôi.
Khi ái khốc tấn ký hợp đồng với tôi, tôi không ngại ngùng yêu cầu trả thêm tiền trước.
Kết quả thế nào.
Tôi đối xử với hắn như Tri kỷ, hắn lại coi tôi như một cây tỏi tây, một đao chém không thương tiếc."
"Ngay sau khi tôi chết, họ đã không trả cho tôi số dư còn lại.
Mẹ tôi đã già, tôi đã sống trong bệnh viện vài tháng, gia đình tôi đã hết tiền từ lâu.
Với số dư này, ít nhất mẹ có thể trả lại số tiền đã nợ.
Một công ty lớn như vậy, lại ăn quỵt tiền của người đã chết, đúng là ái khốc tấn mà.
"
Vẫn là trình độ phục vụ của địa phủ cao, sau khi chết, hắn đến Quỷ Phán Điện, đem khoản nợ này nói ra.
Tần Quảng Vương liền bàn giao xuống, để thành hoàng long thành phát lệnh, kêu âm soa đưa hắn về dương thế.
Âm soa kia thậm chí còn dạy anh ta một số chiêu trò để hù dọa người.
Thời điểm nửa đêm thổi gió vào cổ hắn, để Dung Trinh gặp quỷ đả tường ở nhà, cố tình tạo ra tiếng bước chân sau lưng Dung Trinh, dọa hắn chết khiếp, rồi báo mộng đòi nợ, thế là Dung Trinh sẽ có thể hoàn trả sớm.
Ma nam nói: "Ta tìm Dung Trinh theo chỉ dẫn của âm soa, nhưng trước làm cho hắn sợ hãi, hắn giống như cách cái chết không xa.
Bản thân ta cũng là ma, có thể thấy được quỷ quấn quít lấy hắn."
"Tiền của tôi vẫn chưa đòi được.
Đối với số tiền mà hắn ta nợ tôi, tôi phải bảo vệ mạng chó của hắn."
Loại chuyện này quả thực quá ác độc.
Quỳnh Nhân đặc biệt đồng cảm về những gì đã xảy ra với ma nam này.
Nếu cuối cùng cậu ta nhận được công việc, cậu ta còn chết trước khi nhận được số dư, số dư lại bị trừ.
Đừng nói đến chuyện xuống âm phủ, sắp xuống địa ngục rồi, còn phải leo lên Dương gia để lấy lại tiền.
Dung Trinh cảm thấy đau khổ sau khi nghe điều này.
"Hiểu lầm, là hiểu lầm.
Ngươi lúc đó còn chưa nổi tiếng, giá cả không thể cao.
Cần gì ta phải khấu trừ tiền của ngươi.
Bình thường Ta sẽ không giải quyết loại chuyện nhỏ mấy chục triệu này..
"
Điều này thật khó xử khi hắn là bạn tốt của Lý Quỳ.
Lý Quỳ cũng nói: "Mặc dù Lão Dung là người có đạo đức không tốt, quả thực là một tên tư bản vô lương tâm.
Nhưng hắn nhất định không phải là người phá hoại nhân viên.
Hầu hết những người giao dịch với ngươi đều sẽ biết ngươi không còn, sau đó hắn sẽ bỏ túi khoản tiền đó.
"
Quỳnh Nhân cảm thấy chuyện này đúng là thiếu đạo đức.
Dung Trinh hỏi số dư còn lại bao nhiêu, ngay lập tức lấy ra số tiền tương tự từ két sắt, chỉ ra rằng hắn ta sẽ đích thân giao nó cho mẹ của ma nam vào sáng sớm.
Hắn cũng sẽ tiến hành điều tra kỹ lưỡng công ty và xem kẻ nào đã biển thủ tiền của ma nam.
Mong ước của ma nam được hoàn thành, trên người Thành Hoàng Lệnh xuất hiện một luồng sáng ấm áp, ma nam biết chuyện đã được giải quyết