Nhiếp ảnh gia đã quên rằng họ đang ở trong buổi chụp hình, dựa vào quán tính của cơ thể, âm thanh màn trập là không vắng mặt.
Chủ đề của buổi chụp hình là sự khác biệt giữa các vị thần cổ đại và thần tượng lạc vào, vừa khác biệt, vừa dung hợp.
Chỉ có địa phủ mới có hiện tượng này.
để cho con người mặc quần áo giống với bức tượng thần, để cho vị thần mặc quần áo của người phàm, đây là kế hoạch ban đầu của Vạn Mạn.
Cô muốn đưa ra một sự đảo ngược về bản sắc.
Quang cảnh trước mặt cô không nằm trong kế hoạch trước của cô, ma xui quỷ khiến thế nào lại phù hợp với chủ đề đề ra.
Cô dường như thấy vị thần trẻ tuổi bị hồng liên trần thế thu hút, không nhịn được vì nó mà dừng chân, băng lãnh trong lòng sinh ra dục vọng và tình cảm.
Quỳnh Nhân nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa của hoa sen đỏ, chậm rãi đứng thẳng, góc môi khoé mắt đều là ôn nhu.
Chiếu sáng sư, nhiếp ảnh gia, còn có vô số nhiên viên tại hiện trường vì động tác của cậu mà hoàn hồn.
trợ lý nhiếp ảnh trẻ tuổi lấy tay che khuôn mặt, khuôn mặt của cô có màu đỏ và nóng.
"Tại sao, tôi có thể nhìn sự thẹn thùng...!Tôi không đúng..." Cô lẩm bẩm.
Thông Văn Bá chậm rãi phun ra một hơi.
Khi còn sống hắn là một nhiếp ảnh gia rất nổi tiếng, các tạp chí lớn cạnh tranh cho lời mời hợp tác.
Chụp hình ngôi sao người mẫu không đếm xuể.
Vì một bức ảnh của hắn, có thể khiến một nữ hài không có danh tiếng gì biến thành người nổi tiếng.
Có rất nhiều người nguyện ý giao phó cho hắn tất cả, chỉ chờ cơ hội một lần thành danh.
Ông luôn tin rằng nhiếp ảnh gia giống như một hoạ sĩ vẽ tranh, hoặc nghệ thuật hình ảnh khác, ông muốn bảo lưu khoảng khắc đẹp nhất của một người, giao cho khán giả xem qua.
Mà người này ở đây một giây ở ngoài, e rằng chính là thứ không có thuốc nào cứu chữa được, một nhân vật phản diện đang ẩn dấu.
Không ai rõ ràng hơn các nhiếp ảnh gia, bức ảnh sẽ lừa người, và ông là đồng loã.
Trong nửa cuối của cuộc đời mình, từng có một quãng thời gian đối với quay chụp cảm thấy mất hứng, không phải niềm đam mê mất, nhưng cảm thấy giống như đang chờ đón một cái gì đó, liền vẫn luôn không đạt được, cũng không thể biết thứ mình mong muốn là gì.
Vì vậy, ông không thể ở lại nổi, và mang máy ảnh chạy nhiều nơi.
Ông nhớ lại rằng ông đã bước ra vào buổi chiều chạng vạng, đi qua một tòa nhà, không hề đề phòng thấy được một đám mây cực đẹp.
ánh sáng vàng nhạt trên bầu trời tầng tầng lớp lớp trải rộng ra, tử vân như cánh Phượng đập cánh bay.
Mang theo một cái đuôi lông vàng bay về nơi không biết.
Lúc đó, hắn chợt hiểu rằng, thứ mà hắn luôn kiếm tìm là vẻ đep mỹ lệ.
Hôm qua, ông đã nhìn thấy vẻ đẹp tinh khiết một lần nữa.
mắt Thông Văn Bá cơ hồ đã ươn ướt.
Quỳnh Nhân quay lại, có chút ngượng ngùng: "Xin lỗi, nó rất đẹp, tôi có chút thất thố, xin lỗi a."
Quần sợi vàng nhẹ ướt, Quỳnh Nhân hỏi: " có cần thổi nó không?"
Thông Văn Bá lắc đầu: " Không cần, như vậy rất tốt, cậu rất tốt."
Trước buổi chụp, xác định địa điểm chụp tại thư viện dụng cụ tra tấn không nghĩ đến có một bông hồng liên xinh đẹp như vậy giữa đường, Quỳnh Nhân lưu luyến mà nhìn, nhẹ giọng lẩm bẩm: " nghĩ muốn trồng trong nhà, nhưng hoa lớn như vậy rất đắt, nhà mình cũng không trồng nổi đi."
Diêm Vương vẫn luôn công tác trong diêm la điện đột nhiên dừng lại động tác đánh chữ.
Vâng, nhà vua đã từ bỏ bút và tài liệu giấy, chuyển thành làm việc bằng máy tính, đồng thời học xong năm máy cùng hợp lại, tốc độ đánh máy là bảy ngàn từ.
Là phải 500 tác giả có tốc độ thấp gộp lại.
"Thư ký nam."
Thư ký Nam rất khó khăn từ trong ba màn hình thò đầu ra: " đại vương ".
"Cô sắp xếp người tại văn phòng Dương gian giúp tôi mua một ngôi nhà có hồ sen ở Long thành, Quỳnh Nhân đứng tên nó".
Thư ký Nam: "..."
Đại vương tự dưng mua một đống album của Quỳnh Nhân, rồi còn cả đồ tiếp ứng, giờ còn muốn mua phòng cho Quỳnh Nhân.
Đây rốt cuộc là tại sao....
Lẽ nào những bất thường gần đây không phải do bệnh tâm thần, mà là bệnh tương tư.
Kể từ khi xây dựng tổng thể hệ thống văn phòng, khối lượng công việc thực sự hơi giảm xuống, vì vậy đại vương không cần phải để tất cả hoá thân làm việc.
Ngày hôm nay gần như có một hoá thân đi tạp chí chụp ảnh bìa?
Chụp ảnh bìa cùng Quỳnh Nhân.
Chụp ảnh bìa cùng Quỳnh Nhân!!
Thư ký Nam giật mình, cảm thấy rằng cô ấy biết một điều rất tuyệt mật!
Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này, mỗi lần nhà đại vương có những hành vi kỳ lạ, đều là do hoá thân chính tại...
Chúa ơi, đây có phải là điều mà cô có thể nghĩ ra? Đây là Diêm Vương mọi người đã biết, Diêm Vương chỉ thích công việc.
Thư ký Nam lập tức dọn dẹp những suy nghĩ không nên có trong đầu, cô miễn cưỡng trấn tĩnh lại, bình tĩnh đáp lại bằng phẩm chất của thư ký hành chính: "Được."
Trong thư viện thiết bị tra tấn, Quỳnh Nhân đã chụp thêm một vài bức ảnh với thiết bị tra tấn và hồng liên làm nền.
Cậu không khỏi hỏi: "Không phải Diêm vương gia ở đây sao? Hắn đang ở đâu?"
Vạn Mạn ho khan, và nói, " Diêm Vương là chúa tể của minh giới.
Về lý thuyết, hắn ta có mặt ở khắp nơi."
Quỳnh Nhân: "..."
"Vậy thì lúc cô gửi bản kế hoạch cho tôi, đã nói là chụp ảnh bìa với Diêm Vương mà?"
Đây không phải là một trò lừa đảo?
Hôm nay cậu đến làm với tâm trạng háo hức muốn xem hàng xóm ngã ngựa.
Mặc dù rất hào hứng khi lần đầu tiên quay trang bìa của một số báo lớn, nhưng Quỳnh Nhân đột nhiên cảm thấy hơi mất hứng nếu Diêm Vương không đến.
Vạn Mạn thấy khóe mắt cậu rõ ràng đỏ hoe, nhưng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, khóe miệng oan ức rất nhanh ngưng kết thành lại nụ cười, cậu bắt đầu thảo luận với nhiếp ảnh gia về cách chụp những bộ kiểu tiếp theo, tràn đầy năng lượng.
Cô chợt hiểu tại sao Quỳnh Nhân lại có bố mẹ fan như vậy.
Thật sự rất ngoan a! khiến mọi người cảm thấy phải đau lòng cậu ấy thật nhiều.
Hồng liên bất an run rẩy.
"Xin lỗi tôi đến muộn."
Một giọng nói quen thuộc đột nhiên xuất hiện, Quỳnh Nhân biết đó là giọng của Diêm Vương, nhưng nó hơi khác so với lời của Ngôn Mặc trong trí nhớ.
Cậu lập tức nhìn chủ nhân của giọng nói.
Người ở đây không giống như những gì cậu tưởng tượng, với mái tóc đỏ và đôi mắt đỏ, anh ta cũng không sử dụng ngoại hình của Ngôn Mặc.
Anh ta mặc một bộ đồ đen với mái tóc bạch kim và đầu ngắn.
Dưới lông mày bạc có một đôi con ngươi thẳng đứng màu bạc, vảy rồng sẫm che nửa khuôn mặt, lông mày vẽ hoa văn cánh sen, giống như một con mắt trừu tượng.
Vóc dáng lớn hơn Ngôn Mặc và Diêm Vương, có lẽ vì lý do này mà bộ đồ hơi chật hơn, toát lên khí chất gợi cảm nguy hiểm và dữ dội.
Quỳnh Nhân: "......"
Nếu Quỳnh Nhân không biết rằng Ngôn Mặc là Diêm la vương, cậu có thể thực sự bối rối trước khuôn mặt rất kỳ lạ của con người này.
Mặc dù màu da khác nhau, vảy rồng đã làm thay đổi diện mạo của nửa trên khuôn mặt, nhưng các đường nét của hàm dưới và môi vẫn giống nhau.
Diêm Vương đã cố gắng quá sức để không bị lộ tẩy!
Vạn Mạn và những người khác đã bị choáng váng.
Diêm Vương đã dùng bổn tướng để quay chụp là phí mất kế hoạch mà họ đã đặt ra.
Bây giờ Diêm Vương còn để một hoá thân khác đến giả vờ rằng anh hắn đến muộn.
Diêm Vương giả bộ đến muộn, bọn họ có thể làm cái gì, đương nhiên chỉ có thể trợ giúp hợp tác.
Bất quá......
Sao hoá thân nào của Diêm Vương cũng đẹp đến thế!
Thật tuyệt nếu Diêm Vương chịu để mỗi hoá thân chụp một bìa, sau đó tạp chí sẽ phát hàng ngẫu nhiên, gom đủ bìa của Diêm Vương, độc giả nhất định mua theo doanh số!
Có thể vượt qua doanh số hàng chục triệu!
Các nhân viên của tạp chí có những ý kiến khác nhau, nhưng họ nhìn chung rất vui.
Hầu hết các Diêm Vương đều chỉ cho mọi người thấy tóc đỏ mắt đỏ, hôm nay nhìn thấy hình ảnh thật cùng hóa thân rồng một lần, tại sao loại chuyện tốt này không thể xảy ra mỗi ngày một lần?
Tâm trạng của Diêm Vương lúc này rất ảo não.
Rõ ràng, chỉ cần nói hồng liên chính là diêm vương là xong, chỉ vì nhìn thấy mắt cậu đỏ, trong phút chốc mất não, để cho một hóa thân khác dịch chuyển tới.
"Tôi đến muộn.
Xin lỗi." Diêm Vương nói với Quỳnh Nhân.
"Không sao, chỉ là..." Quỳnh Nhân nhìn vảy bóng loáng trên mặt hắn, thực sự không nhịn được: "Có thể sờ một chút được không?"
Diêm Vương: "?"
Quỳnh Nhân: " vảy."
Diêm Vương mê man nói: " có thể..."
Lần đầu tiên trong đời hắn nghe thấy yêu cầu này.
Quỳnh Nhân cẩn thận chạm vào.
Mịn, mát và cứng.
Những chiếc vảy cho cảm giác tốt hơn những gì cậu tưởng tượng, khi chạm vào có chút nghiện.
Cậu chỉ chạm vào nó một chút rồi rút tay về.
Theo lý thuyết, có vảy rồng nên cũng phải có sừng và đuôi!
Ngoài rồng, còn rất nhiều con vật có vảy, nhưng vì là Diêm Vương nên rồng là hợp lý nhất.
Dù sao thì anh ấy cũng được coi là rồng, nên cậu có thể mong đợi được chạm vào sừng và đuôi của rồng trong tương lai.
Ah, thật thích!
Diêm Vương nhìn khóe mắt cậu vẫn đỏ, đáy mắt ầng ậc nước khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Quỳnh Nhân quay lại, chớp chớp đôi mắt đỏ hoe, nhịn xuống kích động muốn dụi mắt.
Bột phấn mắt bạch tuộc dùng cho cậu bay phấn quá nghiêm trọng, mắt cậu không được thoải mái cho lắm, không muốn làm chậm tiến độ trong quá trình quay nên đành chịu đựng.
Hậu quả của Nhẫn là khó chịu, đỏ cả mắt.
Hôm nay mình dính nhiều mỹ phẩm vào mắt quá, dụi dụi sẽ tệ hơn, dù sao thì mình cũng phải tẩy trang và tô lại nên cứ đợi.
Trước khi đi hóa trang, Quỳnh Nhân muốn chụp một bức ảnh khác với hồng liên, cảnh tiếp theo là một bức ảnh về cuộc sống gia đình ấm áp, sẽ không có Hồng liên, nên cậu đành chịu.
Cậu cảm thấy mình không cần phải làm phiền các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp ảnh, vì vậy cậu nhét điện thoại di động của mình cho Diêm Vương, để hàng xóm làm quen với chính cậu.
" giúp tôi chụp một bức hình."
Cậu quay người chạy đến chỗ Hồng liên, mở rộng vòng tay ôm lấy, vòng tay chỉ đủ rộng để ôm lấy hai cánh hoa, má áp vào cánh hoa cà cà.
Vảy trên người Diêm La đột nhiên dựng đứng lên! Suýt nữa thì bóp điện thoại.
Con ngươi của con rồng co lại thành một đường thẳng đứng, gần như hoảng loạn.
Diêm Vương muốn ngăn cản hành động của Quỳnh Nhân, nhưng hắn không thể giải thích tại sao.
Với tư cách là thẩm phán, Diêm Ma La Già cuối cùng cũng nhận ra rằng nói dối sẽ bị trừng phạt.
Quỳnh Nhân cọ, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Hoa này rất dễ chịu...
Hoa sen đỏ có hương thơm, đó là điều bình thường.
Nhưng cậu cảm thấy trên đời này không có bất kỳ bông sen đỏ nào có vị dâu tây bạc hà.
Cho dù đây là loại đặc biệt của địa phủ, thì cũng không thể có mùi vị giống như loại nước giặt mà cậu đã đưa cho Ngôn Mặc.
Quỳnh Nhân: "......"
Quỳnh Nhân từ từ và từ từ thu lại cánh tay của mình.
Ngôn Mặc, cái áo vest này đến cùng quan trọng bao nhiêu...
đáng để Diêm Vương để hai hóa thân đến đây.
Cậu đột nhiên nhớ tới, ngày đầu tiên Ngôn Mặc tới đã vì cậu giải quyết chuyện đổi vận, sau đó cũng luôn quan tâm đến chuyện siêu nhiên ở nhân gian.
Lẽ nào Ngôn Mặc cảm thấy huyền môn trên dương gian và đội đặc vụ quá vô dụng, muốn đích thân tra án?
Quỳnh Nhân càng nghĩ nó càng có hợp lý.
Ví dụ, như con ma cọp vồ vụ án tuy nhỏ, nhưng sau đó diêm vương nói cho cậu biết, địa phủ an bài moitj điểm chợ giúp trên đường số chín.
Nếu có người trên đường số chín để lại sách thuật pháp cấm, dụ dỗ quỷ hồn làm việc ác, không đi đầu thai, căn bản chính là cùng địa phủ cướp quỷ?
nhìn theo cách này, việc Diêm Vương tự mình ra tay là điều dễ hiểu.
Đổi vận trận, ăn sắc quỷ cùng ma cọp vồ đều là hoá thân của hắn giải quyết.
Đó là lý do tại sao Diêm Vương rất coi trọng đến hoá thân Ngôn Mặc, chính là vì lợi dụng việc cậu dễ gặp các chuyện siêu nhiên ác tính, vừa bảo vệ những người dân tốt, những hồn ma và Quỳnh Nhân, vừa có thể đả kích đối thủ.
Quỳnh Nhân nghĩ cậu đã hiểu, cậu chính là thần tượng tử vong Kha Quỳnh.
Bất quá diêm vương cũng quá cực khổ rồi.
Quỳnh Nhân nổi lòng tôn kính.
Nếu không có cậu giúp người hàng xóm che dấu thân phận, cậu rất muốn nắm tay và nói một cách chân thành: "Đồng chí, thật vất vả.
Nhân dân sẽ không bao giờ quên sự cống hiến của anh".
______________
Mọi người ngầm hiểu ý đem chuyện diêm vương đến muộn bỏ qua.
Quỳnh Nhân lại đang trang điểm, trên mặt Diêm Vương có vảy rồng nên không trang điểm được, hơn nữa Tony bạch tuộc nhìn thấy Diêm Vương, sẽ chỉ run rẩy mời hắn ăn xúc tu nướng.
Quỳnh Nhân rất thất vọng, tưởng rằng mình là người đặc biệt trong lòng Tony, không ngờ Tony thấy ai cũng bán xúc tu nướng.
Xứng đáng là sinh vật biển.
Kiểu trang điểm và làm tóc mới của Quỳnh Nhân giống với vẻ ngoài thường thấy của cậu, chỉ khác