Đúng là quỷ thoại liên thiên.
Người đàn ông mặt sẹo ra tay chính là đổi vận thuật, nếu như truyền đơn thật sự là tà thuật của hắn, dù thế nào cũng không đến nỗi xuất hiện vấn đề phải hỏi 287 lần mới có thể thực hiện được tà thuật.
Đúng là phong cách, từ nhân vật boss phản diện biến pháo hôi chuyên làm mất mặt nam chính.
Hùng miêu làm nhân viên sở đặc vụ lâu năm, cũng lập tức nhận ra được liễu truyền đơn cùng áo ba lỗ quỷ không nói thật, nàng đang muốn triển khai thủ đoạn, để Quỳnh Nhân thấy thực lực thẩm vấn của bọn họ, chỉ thấy Quỳnh Nhân cầm lấy truyền đơn, không nói hai lời, loạch xoạch xé rơi.
Tờ giấy truyền đơn co rút một cánh điên cuồng.
"Ngươi không bình thường! Ngươi làm sao có thể xé vụn tờ truyền đơn này?" Áo ba lỗ quỷ sợ sệt đến liên tiếp lui về phía sau, hắn bất lực muốn tìm một bến cảng để dựa vào, mà ngước mắt chung quanh, không phải tới bắt hắn, chính là so với hắn yếu hơn, chỉ có thể quay sang ôm lấy đại mặt ngựa.
Quỳnh Nhân nghĩ thầm, ta không bình thường ngươi bây giờ mới biết sao? Ngươi lúc nào thì gặp qua người sống có thể tay không đánh quỷ? Đừng nói ngươi chưa từng thấy, ngay cả diêm vương cũng chưa từng thấy.
Quỷ này đầu óc không quá tốt.
"Đừng lại muốn dằn vặt ta, ta nói!" Truyền đơn khóc lóc nói.
Quỳnh Nhân rất bất mãn: "Ta chuyện này làm sao có thể là dằn vặt, ta đây là chính nghĩa mà trừng phạt."
Liễu truyền đơn nhìn ra Quỳnh Nhân xác thực không phải dễ lừa, hơn nữa hắn cũng không cùng người vòng vo, trực tiếp chính là bắt đầu, đành phải nói lời nói thật.
Hắn lúc trước cùng Quỳnh Nhân nói không hoàn toàn là giả, truyền đơn cùng tập sách nhỏ là người đàn ông mặt sẹo chế tạo ra, không thể rời đi tàu điện ngầm cũng là người đàn ông mặt sẹo bố trí, mà nội dung phía trên là do nó làm.
Mục đích chính là muốn cho các quỷ hồn đáng thương khác có thể quay lại dương thế.
Quỳnh Nhân nghe đến vô ngữ: "Ngươi chớ có thiếp vàng lên mặt mình, ta biết ngươi là ai."
Cậu đưa truyền đơn xem trang tìm kiếm trên điện thoại di động của mình.
Liễu truyền đơn, người dương thành, mười năm trước đi đến Long thành.
Bởi vì ăn chơi cờ bạc không chuyện ác nào không làm, lão bà cùng hắn ly hôn, mang theo hài tử trở về nhà mẹ đẻ.
Hắn vì trả thù thê tử, nhân màn đêm xông vào trong nhà vợ cũ, muốn đem tất cả mọi người, bao gồm cả con trai hắn, giết hết.
May là ngày đó có một người hắn không mong đợi đã ở đó.
Cha vợ là quân nhân chuyển nghề, có một đồng đội cũ đã từng trong quân đội đến thăm, đêm đó liền ngủ ở phòng khách.
Liễu truyền đơn xông vào phía sau cửa, lão quân nhân ban đêm cảnh giác, lập tức đứng dậy xuất môn bắt giặc, tiện tay cầm một cái ghế đẩu trong phòng khách làm vũ khí.
Liễu truyền đan nhìn thấy lão quân nhân, còn tưởng rằng chính mình nhìn thấy tình yêu mới của vợ cũ, hắn có thể chơi kỹ nữ, vợ trước dù là cùng hắn ly hôn, có nam nhân khác cũng là vạn vạn không được.
Hắn lập tức động sát tâm, muốn đem lão quân nhân cũng giết nốt, mà nhân gia thân kinh bách chiến, không phải cái loại người bị tửu sắc vắt khô như hắn.
Liễu truyền đơn, lấy dao chém tới, lão quân nhân lấy băng ghế chặn, dao bầu liền đập vào bên trong băng ghế, liễu truyền đơn muốn đem dao bầu nhổ ra, nhưng hắn dùng sức quá mạnh, thời điểm hắn rút dao ra mặt sau của con dao đâm thẳng vào trán hắn, khảm sâu đến hai phân, hắn ngã ngửa tại chỗ, đập đầu xuống cái bàn bằng đá cẩm thạch, tự đem mình đập chết.
Có thể nói là một hình mẫu của việc tự làm tự chịu.
Bởi vì vợ trước trong nhà nuôi mèo, hắn ta đã lắp mấy cái camera thú cưng, điều này đã tình cờ ghi lại được toàn bộ quá trình hắn ta đến và chết như thế nào.
Lão quân nhân thấy việc nghĩa hăng hái làm kiêm tự vệ, cầm một cái huy hiệu.
Vợ trước cũng rất nhanh quên thống khổ hắn mang đến, tìm được hạnh phúc mới.
Liễu truyền đơn người như thế đã xấu đến mức tận cùng, hắn làm sao có khả năng có ý nghĩ giúp quỷ hồi dương được.
Quỳnh Nhân: " tuy rằng phép thuật của ngươi là rác thải, nhưng xác thực có thể đem quỷ hồn trói ở trên tàu điện ngầm, ngươi căn bản cũng không phải là vì để cho chính mình trở nên mạnh mẽ, cũng không phải muốn giúp bọn họ tìm thế thân, ngươi chỉ là dùng mánh lưới tìm thế thân, chặt đứt con đường luân hồi của bọn họ.
Ta nói đúng không?"
Liễu truyền đơn vạn vạn không nghĩ tới liền bị Quỳnh Nhân nói toạc ra tâm tư của hắn, còn muốn nguỵ biện thêm hai câu, mà thấy Quỳnh Nhân đưa nắm đấm lên, hắn lập tức đổi giọng: "Ngài nói đúng, ngài thực sự là người thông minh nhất mà ta thấy."
Hùng miêu cả người ngốc nghếc, tuy rằng sở đặc vụ thường nói "Ngươi không có quyền giữ im lặng, nếu như ngươi giữ im lặng ta sẽ cho người uống thuốc nói thật" treo ở ngoài miệng, mà phương pháp thẩm vấn bạo lực của Quỳnh Nhân bọn họ chưa bao giờ thấy.
Cũng không cách nào phục chế.
Hùng miêu đem Quỳnh Nhân đưa đến địa điểm quay phim, nó cảm giác mình giống như một đứa tự kỷ, thăng hoa trong suốt cuộc hành trình, nó đã học được rất nhiều điều.
Nó muốn lập tức trở về cùng các đồng nghiệp thảo luận phương pháp công tác mới.
Con người, những công dân bình thường, có thể bắt quỷ mà không lấy tiền, bọn họ còn có lý do gì không nỗ lực?
Ba con quỷ đều bị hùng miêu mang về, chờ đem khẩu cung đều hỏi rõ sau đó lại để cho âm soa mang đi, đưa đến địa phủ phán xét.
Cố Mộng Tang sau khi xuống xe phi thường mê man, hắn là ai, hắn ở chỗ nào? Tại sao hùng miêu không tiễn hắn đi phòng chụp ảnh? Đồng dạng là công dân, tại sao lại có thể phân biệt đối xử?
Quỳnh Nhân nhìn thấy thân ảnh của Ngôn Mặc, hàng xóm thật sự rất là bận tâm, những con quỷ kia, một con so với một con đều rất yếu, căn bản không có thể làm tổn hại đến cậu được a.
"Anh tại sao cũng tới?"
Ngôn Mặc: "Lo lắng cậu sợ hãi."
Cố Mộng Tang đầu tiên là bị mặt của Ngôn Mặc cả kinh, té ngã, sau đó liền hết chỗ nói rồi, ai sợ sệt, Quỳnh Nhân sao? Hai người kia có thể hay không có chút sai rồi, rõ ràng là Quỳnh Nhân làm quỷ sợ sệt có được hay không?Quỳnh Nhân đưa ra ngón trỏ và ngón cái, so đo có chút tư thế: " có sợ một chút, nhưng không sao.
Có thể là bởi vì thay đổi TV, hiệu quả huấn luyện tương đối tốt đi."
Ngôn Mặc nghe vậy, ở trong lòng than thở.
Thật đáng yêu.
Quỳnh Nhân tuy rằng không sợ sệt như trước đây vậy, nhưng là không thích loại cảm giác dụng cả tóc gáy này: "Có thể sờ một chút không?"
Ngôn Mặc gật đầu, Quỳnh Nhân liền tại trên mu bàn tay hắn đụng một cái, ngẩng đầu lên cười nói: "Hiện tại liền một điểm cũng không sợ nha."
Ngôn Mặc không nhịn được than thở.
Thật đáng yêu.
Có thể hay không hiện tại liền đem người đem về địa phủ, vĩnh viễn không bao giờ thả ra không?
Hắn đưa tay đến phía sau lưng, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra một cánh hoa sen to bằng đốt ngón tay, toàn thân màu đỏ sẫm, xúc tu (chạm tay) cũng ấm áp, như được tạc từ nguyên một khối hồng thạch.
Ngôn Mặc đem cánh sen để vào trong tay Quỳnh Nhân: "Chỉ cần mang theo nó, sau đó cậu vĩnh viễn sẽ không lại sợ hãi."
_____________
"Quỳnh Nhân xuất hiện ở phim trường ( Hoa Đào Phiến), Minh Thần xác định rơi vào trong túi Quỳnh Nhân, đây sẽ lại là một thần tượng chuyển nghề sang làm diễn viên sao?"
Quỳnh Nhân, cậu đã thấy bài này khi cậu dậy sớm.
Trong trái tim của cậu — vui vẻ— ưu đãi.
Điều đáng mừng là tin tức của cậu được đẩy lên, nói rõ xác thực cậu nho nhỏ đỏ nha, ưu chính là chỉ sợ sẽ có càng nhiều đoàn phim hướng cậu quăng đến cành ô-liu.
Cậu là thật sự không có biết diễn xuất, cho dù cậu muốn cứu quốc, sử dụng tài nguyên phim ảnh và truyền hình để quảng bá sự nghiệp thần tượng của mình, e rằng điều đó sẽ chỉ gây phản tác dụng.
Đều do ngày đó thời điểm đi thử vai Minh Thần, Trương Hạo liền đem cậu khen lấy khen để một chàng, làm không ít người hiểu lầm về trình độ diễn xuất thật sự của cậu.
Minh Thần bên trong kịch bản nghe nói bản cover ( giới ca hát hôm nay) bán mấy trăm ngàn bản, vừa không có đắc ý cũng không có quá độ khiêm tốn, chỉ là nhàn