Sau khi hoàn thành quay chụp ở tiểu địa ngục chờ đợi đau khổ, tổ làm phim liền hướng tới tiểu địa ngục chiên đồ.
Bọn họ ngồi trên xe tốc hành dành cho cai ngục, không đến nửa giờ, liền đi tới địa ngục chiên đồ.
Tô Hoài Chương lúc xuống xe không khỏi cảm thán: "Ngay cả địa ngục đều ngồi trên tàu tốc hành.
Khoảng cách xa như vậy chỉ cần nửa giờ liền có thể đến, nếu có thể đưa cái kỹ thuật vận dụng ở trên tàu cao tốc nhân gian, vậy thì năng lực vận tải của quốc gia chúng ta chẳng phải là có thể nâng cao một bước."
Tân Lộc nói: " khoa học kĩ thuật của địa phủ chúng tôi không thể so sánh với sự phát đạt của con người trên dương gian, đường hầm cùng đoàn tàu này là Tống Đế Vương tự tay dùng địa ngục hắc nham kiến tạo, lực ma sát nhỏ không hề tầm thường.
Toàn bộ đường hầm xuyên qua đáy biển, Đường đi chính là một đường thẳng như trên toán học, cho nên mới có thể nắm giữ tốc độ nhanh như vậy."
"Hóa ra là như vậy." Tô Hoài Chương có hơi thất vọng, "Ai, là tôi có suy nghĩ kỳ lạ."
Quỳnh Nhân thầm nói, nói chung, đây là dùng vật liệu không khoa học, dùng thủ đoạn không khoa học, kiến tạo lên tốc hành không khoa học.
Cậu có chút không tưởng tượng ra được bộ dáng Tống Đế Vương làm xây dựng, phát tin nhắn hỏi một chút.
Tống Đế Vương lập tức nhắn tới cho cậu hơn mười bức ảnh tin tức từ nhiều góc độ khác nhau, cũng biểu đạt hi vọng cậu có thể đem bức ảnh của hắn làm ảnh bảo vệ màn hình và hình nền.
Quỳnh Nhân tự động quên đi yêu cầu của Tống Đế Vương, cũng ở trong mỗi góc của các bức ảnh đều có thể nhìn thấy bóng dáng của thư ký Kim.
Quỳnh Nhân mỉm cười, hai người kết hôn đi.
Bên ngoài trạm xe chính là khu vực chính của địa ngục chiên đồ, ô tô du lịch đã được sắp xếp đợi họ.
Quỳnh Nhân ngồi trên ô tô du lịch, nhìn thấy trên vùng bình nguyên một đám lợn rừng răng nanh dài một thước Lao nhanh đuổi theo tội nhân, con quạ cùng kền kền bay đầy toàn bộ bầu trời, thỉnh thoảng liền bổ nhào hướng phía dưới mạnh mẽ mổ rất nhiều tội nhân trốn thoát.
Ngay cả khi cậu không có chứng sợ hãi loài chim, cũng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Mặc dù đã trước đó làm qua bài tập, nhưng thông tin lại khác xa với những gì tận mắt chứng kiến, cảnh hàng vạn con heo lao nhanh đuổi theo vạn con chim mổ tội nhân, đem tổ làm phim tất cả mọi người chấn động đến tập thể thất thanh.
Tại địa ngục chiên đồ, người săn bắn là ác điểu ác heo và cai ngục, người bị săn lại là tội nhân.
Quỳnh Nhân âm thầm lo lắng, thời điểm phim tài liệu này được phát sóng trên dương gian, sẽ không phải toàn bộ bình màn hình đều là gạch men, khán giả có thể xem chỉ còn dư lại mặt của cậu đi...
Chu Mật đã bị doạ thành một con chim cút nhỏ, trong mắt chứa lệ nóng run lẩy bẩy.
Mấy ngày nay nhận thức quỷ hồn mỗi người cống hiến hết mình cho sự nghiệp, thành tín thân mật, làm cho hắn đối với sự đáng sợ của địa ngục sinh ra nhận thức sai lầm.
Cũng may thân phận lưu trú do visa lao động của âm phủ cấp chỉ có hiệu quả ở âm phủ, tại dương gian hắn vẫn là người không nhìn thấy quỷ hồn, thôi điểm làm visa cảm thấy được chính mình không có phúc khí, hiện tại lại cảm nhận được vui mừng.
Không phải mỗi người đều là Quỳnh Nhân, phúc khí này hắn không chịu nổi.
Hắn cảm thấy chóng mặt, dùng chút sức lực cuối cùng nói: "Ta có thể hay không không xuống xe?"
"Đương nhiên có thể, anh liền ở trên xe nghỉ ngơi đi." Quỳnh Nhân nhìn hắn, không khỏi nghĩ tới bản thân mình lúc trước, đầy cõi lòng đồng tình hỏi: "Có cần hay không tôi đem anh đánh ngất, tin tưởng tôi, ngất đi là sẽ vượt qua hơn nhiều."
Chu Mật: "Không cần, tôi còn muốn..."
Hắn khó khăn nói ra hai chữ cuối cùng: "Lấy tài liệu..."
Quỳnh Nhân còn chưa kịp động thủ, Chu Mật liền hai mắt liếc một phen, hôn mê bất tỉnh.
Không hổ là người làm phim cậu xem trọng a, Quỳnh Nhân trong lòng âm thầm than thở, có tinh thần chuyên nghiệp giống như cậu, trước khi bị dọa ngất vẫn đang băn khoăn lấy tài liệu.
Tô Hoài Chương lắc đầu: "Tiểu Chu vẫn là tuổi trẻ, tâm trí tương đối yếu đuối."
"Anh ấy đã rất kiên cường, " Quỳnh Nhân đem Chu Mật để trên xe cẩn thận, "nếu phải thay thế thành tôi của trước đây, tôi e rằng phải ngất từ mấy tiếng trước."
Lão đầu nhi ngoài miệng ghét bỏ, trong lòng vẫn là rất đau học sinh của chính mình, đem áo khoác cởi ra làm thành cái gối, để Chu Mật đệm cái cổ.
Ô tô du lịch loạng choà loạng choạng, một đường chạy như bay, giữa bầu trời không có mặt trời, nhưng đầy trời có rất nhiều đám mây đỏ.
Quỳnh Nhân đối ống kính nói:
" Địa ngục chiên đồ, là một trong mười sáu địa ngục nhỏ thuộc Hắc Thằng đại địa ngục."
"Các vị khán giả có phải rất tò mò, hạng người gì sẽ tiến vào địa ngục chiên đồ và chịu phạt ở đây như thế nào? Nếu có người bị bệnh liệt giường, kẻ ác cố ý cướp đi giường và dược phẩm dùng để chữa trị của người đó, nếu có người chính bị cảm, kẻ ác lại lấy đi quần áo ấm và đồ ăn của người đó, sau đó còn giấu được việc làm ác của bản thân, không có bị trừng phạt.
Như vậy kẻ ác đó chết rồi sẽ tiến vào địa ngục chiên đồ.
"Ở đây kẻ ác bị phạt liền bị ác điểu, ác heo mổ rơi nhãn cầu, bọn họ còn sẽ phải gánh chịu giận dữ đánh đập của cai ngục, mỗi thời điểm mỗi phần đều thống khổ không thôi."
Quỳnh Nhân vừa dứt lời, liền nhìn thấy một cai ngục giơ một cái rìu rất lớn đuổi theo tên tội nhân chạy tới, phía sau hắn đuổi theo còn có một đám đại bàng, liên tục mổ vào sau đầu tội nhân.
Cai ngục một bên vừa đuổi vừa mắng, đuổi kịp liền chặt một búa, ngôn ngữ ác độc thần sắc khủng bố, nhìn hắn ta còn giống tội phạm hơn là tội nhân bị tra tấn.
Quỳnh Nhân: "..."
Cậu vội ho một tiếng, "Như các vị khán giả nhìn thấy, cai ngục nơi này thoạt nhìn tựa hồ có chút táo bạo, chúng ta tùy tiện tìm một vị phỏng vấn một chút."
Quỳnh Nhân xuống xe, đi tới bên một cai ngục đang chuyên tâm dùng chày sắt đánh tội nhân bên cạnh: "Xin chào, chúng tôi đang quay một video tuyên truyền văn hóa của Hắc Thằng đại địa ngục, phim tài liệu có tên là ( nhật ký hành trình đến địa ngục), bạn có nguyện ý trả lời phỏng vấn sao của tôi chứ?"
Cai ngục nhìn thấy cậu, lập tức đem chày sắt vứt đi, xoa xoa máu trên tay, hưng phấn nhanh ngất đi thôi: "tôi đã tham gia hội ký tặng của cậu, cậu còn nhớ tôi không?"
Quỳnh Nhân đột nhiên nghĩ tới: "A, bạn chính là fan hâm mộ đã đưa cho tôi một bao đất đen kia."
"Khà khà, không nghĩ tới cậu còn nhớ tôi." Cai ngục gãi đầu một cái, "cậu muốn phỏng vấn cái gì? Tôi bảo đảm biết gì nói nấy."
Có thể cùng fan hâm mộ đã tham gia hội ký tặng gặp lại, Quỳnh Nhân cũng thật cao hứng, cậu cười híp mắt hỏi: "Tôi cảm thấy được cai ngục ở địa ngục chiên đồ tựa hồ đặc biệt có cá tính, đây là thời điểm nhận việc cố ý sàng lọc đi ra, hay là vì một phần yêu cầu của công việc?"
Cai ngục nghe vậy, thật sâu thở dài một hơi, trên mặt hiện ra chút sầu khổ dáng dấp.
"Đương nhiên là yêu cầu của công việc.
Mọi người đều là người tốt a."
Hắn liền than thật dài thật dài một hơi.
Cai ngục phàn nàn rằng địa ngục chiên đồ yêu cầu cai ngục mang theo tâm tình giận dữ, không ngừng dằn vặt tội nhân, làm tội nhân cảm nhận được loại bất lực thống khổ kia.
Bọn họ nhất định phải cầm rìu to búa lớn đuổi theo tội nhân đập chúng, gánh nặng vật lý lớn vô cùng không nói, trong lòng thống khổ kỳ thực càng khiến người ta khó chịu đựng.
Cai ngục ánh mắt bi thương: "Ta thiên tính ôn nhu thiện lương, khi còn sống, ta ngay cả con kiến cũng không dám giẫm chết, chờ ta chết, lại muốn mỗi ngày gánh cái rìu đuổi theo người bổ tới chém lui, còn phải lộ ra giận dữ căm hận ác cùng, đây rốt cuộc là ta dằn vặt tội nhân, hay là tội nhân dằn vặt ta?"
Quỳnh Nhân: "..."
Nếu nói như vậy, xác thực rất đáng giá đồng tình.
Đúng lúc này, một tội nhân quần áo lam lũ lén lén lút lút từ phía sau cai ngục lại đây, nhặt lên chày sắt mà hắn vừa ném xuống đất, liền muốn hướng trên đầu hắn đánh tới.
Cai ngục một cái xoay người ôm lấy, đầu của tội nhân đập xuống đất, hắn rút ra chày sắt bị tội nhân nắm, một phát liền đem tội nhân quất bay, sau đó xoay người, tiếp tục bi thương vạn phần nói: "Tất cả tội nhân tựa hồ mãi mãi cũng sẽ không hối cải, một khi có cơ hội liền sẽ tiếp tục hại người.
Công việc này đối với một người nhu nhược thiện lương như tôi mà nói, thực sự quá gian nan."
"Đúng vậy a" một người cai ngục gầy yếu trắng nõn đi tới tiếp lời, nàng cầm một con dao bầu thật to đứng tại chỗ cối xay gió lớn, đem tội nhân trong chu vi vòng tròn chém bay, sau đó chống dao bầu nói: "tất cả các cai ngục ở địa ngục chiên đồ đều nhu nhược không thể tự chăm sóc bản thân, lại bị bắt trừng phạt tội nhân, ta mỗi ngày đều thật đau lòng, thật là khổ sở, thật là thống khổ."
Quỳnh Nhân: "..."
Cô đến cùng nơi nào nhu nhược...!Thương tâm cũng không cần cười a...
Hai cai ngục cho biết trong cuộc phỏng vấn rằng, họ hy vọng rằng địa phủ sẽ giới thiệu công nghệ tra tấn bằng robot tự động càng sớm càng tốt, các kế hoạch trừng phạt tùy chỉnh thông minh trên dữ liệu lớn, sẽ cho phép những người cai ngục tội nghiệp như họ rơi khỏi nơi khủng khiếp này và đến vị trí làm việc mới.
Cai ngục nơi này có hay không nhu nhược, Quỳnh Nhân cảm thấy rất khó đánh giá, nhưng bọn họ xác thực cần thiết tiến hành cố vấn tâm lý thường xuyên, cảm giác hỉ nộ vô thường như thế xác thực rất dễ dàng hỏng mất.
Cậu chợt nhớ tới, Tần Quảng Vương có nói qua, từ khi ở Quỷ Phán Điện chỉ định bài hát của cậu làm nhạc lên để phát nghe, tâm tình của mọi người so với trước đây vững vàng hơn nhiều.
"Đây chỉ là một gợi ý" Quỳnh Nhân nói, "thời điểm trong lúc mọi người công tác có thể thử phát bài hát của tôi nên xem, có lẽ đối với tâm tình của mọi người có trợ giúp nhất định."
Một cai ngục mảnh mai vô lực dựa vào búa lớn trong tay nàng nói: "Cũng có người đã cho chúng ta kiến nghị tương tự, nhưng bên trong này đều là tội nhân, nếu như chúng ta cất cao giọng hát, bọn họ cũng có thể nghe đến.
Cậu hát nếu có thể làm tâm tình của chúng tôi chuyển biến tốt, chẳng phải là cũng sẽ làm cho bọn họ tâm tình chuyển biến tốt, vậy chúng tôi không phải là làm việc vô ích rồi."
Nàng mày liễu dựng thẳng, lộ ra âm lãnh cười, gằn từng chữ: "Những người này làm sao xứng vui vẻ được?"
Những cai ngục khác cùng kêu lên ngâm xướng: "Bọn họ không xứng."
Sau đó đồng thời cao giọng âm hiểm cười, công hiệu quả tương tự với 10 cái tiểu tiên hắc ma tụ hội một đường.
Tân Lộc một mặt lúng túng, cố gắng xua tay giải thích: "Các vị khán giả xin tin tưởng tôi, cai ngục Hắc Thằng đại địa ngục chúng tôi đều là cần lao dũng cảm không sợ khiêu chiến công nhân ưu tú, xin đừng nên bởi vì bọn họ nhất thời hỏng mất liền...!Đây rốt cuộc nên giải thích thế nào!"
Những người này khi đứng cùng một chỗ thì có loại cảm giác tội phạm biến thái mở đại hội tập thể, nàng giải thích không được!
Cai ngục tiếng cười càng ngày càng sắc nhọn, khiến người nghe cũng rất không thoải mái, Quỳnh Nhân đứng lên trước, cao giọng nói: "Mọi người có thể dùng tai nghe để nghe hát."
Những cai ngục đang cười nhất thời dừng lại, hai mặt nhìn nhau: "quỷ hồn ở địa phủ đều yêu thích dùng loa nghe âm nhạc, tai nghe nhưng là rất khó mua."
"Đúng vậy, loa tương đối dễ làm đi, gần như không có ai đốt cho người mất tai nghe."
"Tôi cũng muốn tai nghe, nhưng là người nhà của tôi cũng đã đầu thai, coi như báo mộng cũng không có ai đáp lại đây, muốn khóc."
Tân Lộc nhìn thấy bầu không khí trong nháy mắt chuyển biến, không khỏi lộ ra ánh mắt sùng bái.
Quỳnh tiên sinh lời nói nhìn như bình thường, nhưng có thể tinh chuẩn bắn trúng mấu chốt, thật là một người sống cao thâm khó dò a.
Quỳnh Nhân thì lại tại lặng lẽ nghĩ, có thể hay không làm tai nghe bằng giấy đốt bán cho cai ngục không?
_____________
Mặc dù là quay chụp video tuyên truyền văn hóa ở Hắc Thằng đại địa ngục, nhưng cũng không thể đem mười sáu tiểu địa ngục toàn bộ quay một lần, nói như vậy nội dung quá hỗn tạp, chỉ là tuyển lựa tới quay bên trong ba cái tiểu địa ngục có tính chất tiêu biểu.
Sau khi kết thúc quay chụp các tiểu địa ngục, những cai ngục có lời mời tổ làm phim đi thưởng thức mỹ thực trong cuộc sống của bọn họ.
Như người ta vẫn thường nói, nếu một bộ phim tuyên truyền địa phương không có mối liên kết ẩm thực đặc biệt, thì bộ phim đó được làm tròn số, chẳng khác nào bộ phim đó không được quay.
Tuy rằng tục ngữ nói như vậy, nhưng Quỳnh Nhân nhìn trước mắt trứng trần nước nóng, sữa trứng dầu đỏ, trứng nước tương, trứng luộc nước trà, trứng da hổ, trứng muối, cùng với bánh hai đầu ở giữa bàn, vẫn là không nhịn được lộ ra một chút đồng tình.
Một Hắc Thằng đại địa ngục lớn như vậy, mỹ thực đặc sắc cư nhiên chỉ có đa dạng các loại món ăn từ trứng sao?
Tân Lộc đầy mặt khẩn thiết: "Xin giúp Hắc Thằng đại địa ngục chúng tôi tuyên truyền một chút đặc đặc sắc mỹ thực từ trứng chim đi! Trứng chim ở nơi này của chúng tôi ăn cực kỳ ngon, nhưng chính là không được quảng bá, miễn phí đưa đều không ai muốn.
Đồ ăn ngon như thế nhưng không ai hiểu rõ, thật sự là khiến lòng người đau."
Tất cả cai ngục đều mong đợi nhìn cậu.
Quỳnh Nhân: "..."
Cảm giác đột nhiên biến thành loại hình giúp đỡ người nghèo hay cảnh trợ giúp nông trường như "Trứng chim ế hàng, thỉnh giúp cai ngục trong địa ngục một chút đi"
Tô Hoài Chương nhẹ nhàng múc một muỗng sữa trứng dầu đỏ, nhắm mắt nuốt xuống, đợi đến thời điểm mở mắt, trong con ngươi tinh quang nổi lên, reo hò khen hay nói: "Hảo! Lúc nuốt vào trơn tru tinh tế, không hề có mùi tanh của trứng, tư vị xa xưa, mùi vị tương tự với tinh chất của hoa trong món lẩu tứ xuyên, nhưng hương vị thuần tuý đầm đà hơn cả tinh chất của hoa, không hổ là mỹ thực tiêu biểu của Hắc Thằng đại địa ngục!"
Quỳnh Nhân làm người sống, không thể ăn đồ trong địa ngục, nhìn thấy Tô Hoài Chương ăn được thơm như vậy, cậu cũng rất thèm, nhưng chỉ có thể yên lặng nuốt nước miếng.
Những cai ngục khác nhìn thấy Tô Hoài Chương bắt đầu ăn, bọn họ cũng đồng thời bắt đầu ăn, trong lúc nhất thời mùi thơm phân tán, Quỳnh Nhân vốn là cảm thấy đều là những món trứng rất đơn giản, có thể tất cả mọi người ăn được một mặt thỏa mãn, nhắm mắt lại rung đùi đắc ý...
Đáng ghét! Tại sao chỉ có cậu là người sống, cậu cũng muốn ăn.
Chu Mật hảo may mắn a, hắn vẫn còn đang hôn mê, không cần đối mặt với Quỳnh Nhân đồng dạng dằn vặt.
Hu hu hu ~
Quỳnh Nhân yên lặng lau lau khoé miệng bởi vì bi thương mà chảy xuống nước mắt.
"Tô lão nói trong món trứng này không có mùi tanh của trứng, xin hỏi là làm sao làm được như vậy?"
Cậu coi như là một người dẫn chương trình mỹ thực hợp lệ đi.
Tân Lộc nghiêm túc giới thiệu: "chim của chúng tôi đều được thả rông ở địa ngục chiên đồ, công nhân không sử dụng thức ăn gia súc."
Quỳnh Nhân gật đầu: " gà được thả rông trên núi đẻ trứng ăn ngon hơn trứng bình thường."
Hả?
Chờ chút!
Quỳnh Nhân bỗng nhiên kịp phản ứng: "chim đẻ trứng, nên không phải là...!Chúng ta ở địa ngục chiên đồ nhìn thấy đó...!A?"
Tân Lộc lộ ra nụ cười vui mừng: "cậu đoán đúng rồi, chính là ác điểu đó."
Tô Hoài Chương đũa nhất thời ngừng, trong miệng hắn còn đang ngậm lấy một khối thơm ngọt xốp, vừa vào miệng liền tan ra bánh ngọt, cũng không biết là phun hay là nuốt.
Mà lão nghệ thuật gia không hổ là lão nghệ thuật gia, hắn rất nhanh đã nghĩ thông suốt, ngược lại đã ăn thật nhiều, tái ăn nhiều một chút cũng không liên quan, liền tiếp tục bỏ qua đưa đũa gắp dầu ăn.
Quỳnh Nhân nhìn thấy những quả trứng này, liền nghĩ đến bộ dáng ác điểu mổ nhãn cầu, cậu đề cao tính chuyên nghiệp của người dẫn chương trình mỹ thực và mỉm cười: "Chúng nó có chỗ đặc biệt gì?"
Tân Lộc trung thực mà lắc đầu: "Không có.
Ăn ngon cũng là bởi vì chim ăn khoẻ, hơn nữa chim ở địa ngục chiên đồ có lượng hoạt động kinh người, có lúc một ngày bay hơn một nghìn km, phạm vi kiếm ăn rất rộng, cho nên trứng có phong vị cũng rất nồng nặc."
Nàng bị tổn thương tâm: " trứng chim ở Hắc Thằng đại địa ngục của chúng tôi thật sự là ăn rất ngt, tại sao tất cả mọi người đều