( chế thanh 3) khẩu hiệu là "Chiến đấu hết mình, không bao giờ quên ý định ban đầu", so với khẩu hiệu tuyển tú trong dĩ vãng, từng chữ đều lộ ra mộc mạc.
Ngay cả hình thức toàn bộ chương trình cũng trở về loại bộ dáng tuyển tú ban đầu, luyện tập sinh biểu diễn đạo sư xác định đẳng cấp, lựa chọn luyện tập sinh tố chất không sai.
Đây cũng là bởi vì Dung Trinh tiết lộ sau này mình không muốn làm tuyển tú như trước nữa, cho nên các công ty lớn đều đem hạt giống tốt đưa đến ( chế thanh 3).
Đoàn cố vấn tạo thành từ năm người.
Quỳnh Nhân và một nữ idol gọi là Dương Chân đảm nhiệm vai trò là huấn luyện viên vũ đạo, ảnh đế Chung Thành đảm nhiệm vai trò là người dẫn chương trình, huấn luyện viên thanh nhạc là ca sĩ kỳ cựu Trọng Tư Nguy và ca sĩ nữ của nhóm nhạc thần tượng thế hệ trước Sở Vân.
Nhóm thực tập sinh đã được đào tạo trong một thời gian dài, chỉ chờ được tỏa sáng trước mặt khán giả, nếu như có thể.
Một chương trình tuyển tú có thể thành công hay không, về cơ bản được quyết định bởi chương trình đó có thú vị hay không, cùng với các thực tập sinh có thu hút được người hâm mộ hay không, huấn luyện viên ngược lại là thứ yếu.
Tống Khương biết rõ điểm này, lại vẫn là không thể không tập trung đưa ánh mắt dừng lại ở trên người Quỳnh Nhân.
Thành thật mà nói, hắn có một chút không được tử tế khì mời Quỳnh Nhân tới.
Nghe nói Lý Quỳ gọi Quỳnh Nhân là ba của mình, nếu có thể ở trong chương trình của mình làm Quỳnh Nhân lật xe, chẳng phải là có thể gián tiếp nhục nhã đến Lý Quỳ sao.
Nếu như Quỳnh Nhân không bị lật xe, biểu hiện phi thường tốt mà nói, đối với hắn cũng có lợi mà không có hại.
Sau khi một thực tập sinh biểu diễn trên sân khấu xong, đạo sư lần lượt nhận xét, tổng hợp tố chất của thực tập sinh này cũng không tệ lắm, ngược lại là các đánh giá đưa ra cũng không tệ.
Quỳnh Nhân nói: "Điệu nhảy của bạn thì không có vấn đề gì, nhưng không đẹp mắt.
Điệu nhảy này thực sự làm giảm hiệu suất của bạn."
Tống Khương híp mắt lại, thần tượng nói như vậy rất dễ dàng gây phiền toái cho mình, tuy nhiên nếu như có thể nói rõ ràng đạo lý ổn và có lý, sẽ nhanh chóng thu hút được hảo cảm của công chúng.
Quỳnh Nhân: "Những điều sau đây đều là phỏng đoán.
Tôi cảm thấy được bạn nên là một người rất chăm chỉ, mỗi ngày đều luyện tập trong thời gian dài, đến phòng để luyện tập sớm nhất, cũng là người về muộn nhất, có đúng hay không?"
Khi cậu nói ra lời này, thực tập sinh trên đài bỗng nhiên bật khóc: "Lão sư, ngươi là muốn nói ta không có thiên phú phải không? Ta đã nghe câu nói như thế này quá nhiều lần."
Quỳnh Nhân không hề sợ hãi trước những giọt nước mắt của hắn, rất bình tĩnh mà nói: " Bạn trước tiên đừng khóc."
Cậu cầm khăn giấy bước lên sân khấu: "Hãy nén nước mắt xuống, chớ đem lớp trang điểm làm chôi mất, nghe tôi nói."
Thực tập sinh đang đứng trước bờ vực suy sụp khi chạm vào ánh mắt bình tĩnh của cậu, bỗng nhiên liền bình tĩnh lại, nghe lời nén nước mắt, khịt khịt mũi, như bé ngoan nhìn cậu.
Tống Khương nhìn thấy không khỏi ngạc nhiên, tập đầu tiên của một chương trình tuyển tú thường thường là giai đoạn tập hợp kỳ quặc ( khen ngợi) cùng kỳ quặc ( xúc phạm), bất kỳ điều kỳ lạ gì đều sẽ xuất hiện, hắn còn tưởng rằng cái thực tập sinh này phải thừa dịp nhân cơ hội quấy một hồi, không nghĩ tới Quỳnh Nhân nhanh như vậy liền trấn áp được tình huống.
Quỳnh Nhân ở trên sân khấu nhảy lại vài động tác vũ đạo của thực tập sinh, bản thân thực tập sinh không có cảm giác gì, Tống Khương có ánh mắt hằn học, hắn nhìn ra Quỳnh Nhân gần như sao chép lại toàn bộ động tác vũ đạo nhảy theo thói quen của thực tập sinh kia.
Tuy rằng Tống Khương biết đến trình độ chuyên môn của Quỳnh Nhân có thể nói là trần nhà trong giới giải trí, mà tận mắt nhìn thấy vẫn cảm thấy rất chấn động,
Quỳnh Nhân: "Bạn mới vừa rồi chính là nhảy như vậy, bạn bây giờ nhìn tôi nhảy lại một lần."
Cậu liền thực hiện nhảy lại động tác vũ đạo vừa rồi, nguyên bản những chuyển động bình thường ban đầu dường như có sức sống mới, chúng như bùng nổ phát ra ánh sáng hào quang làm người khác khó nhìn gần.
Chưa nói đến thực tập sinh kia xem đến choáng váng, tất cả mọi người đều sững sờ trong giây lát.
Các thực tập sinh chưa được đánh giá cũng có thể nhìn thấy quá trình đánh giá của thí sinh khác ở màn hình lớn trong phòng chờ.
Quỳnh Nhân nói rằng điệu nhảy của thực tập sinh kia không đẹp, họ cũng có cảm giác như vậy.
Các động tác vũ đạo được thực tập sinh kia biểu diễn không sai, vừa nhìn cũng rất có thực lực, cho nên trực giác của bọn họ càng nghiêng về phần biên đạo không tốt, mà không phải thực tập sinh này nhảy không được.
Nhìn thấy Quỳnh Nhân đem động tác vũ đạo giống nhau nhảy ra một hương vị hoàn toàn bất đồng, bọn họ đều có chút sững sờ, cảm thấy được chính mình tựa hồ mơ hồ cảm giác được cái gì đó.
Quỳnh Nhân nhảy xong, nói: "Biết tại sao vũ đạo bất đồng không?"
Thực tập sinh ngơ ngác gật đầu, rồi lập tức lắc đầu.
Hắn cảm thấy được bất đồng cũng là bởi vì người nhảy bất đồng, mà đây nhất định không phải là đáp án Quỳnh Nhân muốn.
Quỳnh Nhân kiên trì giải thích: "Mặc dù luyện tập là điều quan trọng, nhưng điều quan trọng hơn là bạn phải biết thế nào là một điệu nhảy đẹp.
Bạn có thể bớt một chút thời gian luyện tập đi, nhìn nhiều một ít tác phẩm ưu tú, thời điểm bạn xem, hãy đặc biệt chú ý thời điểm khi người khác thực hiện động tác so với mình có cái gì không giống nhau, thân thể hắn nhịp điệu là dạng gì, vai họ, tay họ, góc độ thân thể họ cùng bạn khác nhau ở chỗ nào.
"Nên tập trước gương để biết thêm nhiều chi tiết nhỏ của động tác cơ bản, bạn có thể cân nhắc dùng điện thoại di động ghi lại toàn bộ quá trình nhảy, đồng thời nhiều lần so sánh và chỉnh sửa.
Động tác cơ bạn sẽ đẹp, những thứ khác cũng sẽ nhìn khá hơn.
"Có người trời sinh biết phải làm sao để động tác vũ đạo trông đẹp hơn, nhưng có người không làm được, điều này không có nghĩa là bạn không có tài năng để nhảy đẹp, chỉ là thời điểm nhảy bạn phải vận dụng đầu óc nhiều hơn người khác thôi.
"Trước đây ta có ghi lại những lời giải thích cho và biểu diễn mẫu các động tác vũ đạo cơ bản cho một số thực tập sinh, nếu như bạn muốn, chờ buổi ghi hình ngày hôm nay kết thúc, tôi sẽ nhờ trợ lý gửi chúng cho bạn."
Âm thanh của Quỳnh Nhân ôn nhu chân thành, thực tập sinh đem từng chữ đều nghe được, không chỉ có như vậy, hắn còn có loại cảm giác "được truyền sức mạnh".
Hắn vẫn luôn chịu đựng sự tầm thường của bản thân, nhưng trước nay hắn chưa bao giờ nghĩ đến dùng não suy nghĩ về điệu nhảy của mình.
Hắn kích động đối Quỳnh Nhân bái một cái: "Cảm tạ Quỳnh lão sư."
Một số thực tập sinh đối với thực lực biểu diễn của mình có chút bất mãn bỗng nhiên ý thức được, hoá ra khả năng biểu diễn không chỉ hoàn toàn là tài năng như họ nghĩ, mà bốn chữ ( không ngừng chỉnh sửa) càng làm cho họ hiểu ra.
Nhóm thực tập sinh không tự chủ vỗ tay, giải thích và biểu diễn mẫu của Quỳnh Nhân lão sư bọn họ cũng muốn a!
Tống Khương âm thầm gật đầu, một đoạn này nói không trừng có thể làm video tuyên truyền.
Kiên nhẫn nhẹ nhàng có lực chưởng khống, hoàn toàn lấy việc giúp người làm niềm vui, xem ra Quỳnh Nhân sẽ không lật xe.
Sách, thật tiếc nuối.
Chỉ chớp mắt, thời gian nghỉ ngơi đến.
Mạnh Thanh huyền có chút không thoải mái, từ khi bắt đầu ghi hình tới giờ, hắn liền cảm thấy được trường quay càng ngày càng lạnh.
Hắn không có mắt âm dương, nhưng dù sao cũng là một đạo sĩ, loại lạnh này thể hiện chính là nhận biết của hắn đối với âm linh.
Nhưng dù hắn quan sát địa thế phong thuỷ như thế nào, cũng không phát hiện nơi này là hung ác, nếu như không phải phong thuỷ tập hợp hung tà, vậy thì chỉ có thể là tai họa do con người gây ra.
Quỳnh Nhân nhìn hắn thần sắc căng thẳng, nói: "Có phải là quá mệt mỏi? Tôi nhờ người đem ghế đến đây cho cậu."
Tính chuyên nghiệp của các nghệ sĩ giải trí đa dạng không phân biệt nam nữ, họ tự động coi chính mình là con la mà sai khiến, bọn họ có thói quen khổ cực, căn bản không ý thức được nhân loại cần thiết ngồi ghế, tự nhiên cũng không ai chuẩn bị thứ này cho trợ lý.
Nhóm trợ lý không dám rời xa minh tinh, chỉ có thể kiên cường đứng ở một bên.
Mạnh Thanh huyền đối Quỳnh Nhân trì độn cảm thấy thất vọng, hắn không từ bỏ nhỏ giọng hỏi: "Quỳnh lão sư, cậu không cảm thấy được nơi này không đúng sao?"
Hắn đem âm thanh ép tới càng thấp hơn: "Nơi này quỷ rất hung ác a!"
Mạnh Thanh huyền có chút run rẩy, hắn chưa từng một mình đối mặt với ác quỷ hay ác linh hung ác cả, huống hồ ngày hôm nay vũ khí gì đều không mang, tâm lý thực sự không có chút tự tin nào.
Quỳnh Nhân yên lặng nhìn quét một vòng.
Hung ác ngược lại không đến nỗi, nhưng nhiều lại là sự thật.
Bên trong cái trường quay này, ít nhất chính là mười, hai mươi cái quỷ hồn đang bay lơ lửng.
Bọn họ cũng không có ồn ào, chỉ là yêu thích bay tán loạn khắp phòng, nên dễ dàng che chắn tầm mắt.
Quỳnh Nhân dựa vào kinh nghiệm nhiều năm ở Văn Hoá Chân Thành hướng dẫn thực tập sinh, liếc mắt một cái liền biết thực tập sinh lên sân khấu biểu diễn đại khái là trình độ gì, có chút vấn đề gì, nói về ưu khuyết điểm mạch lạc rõ ràng.
Đều không có ai phát hiện, kỳ thực từ đầu tới đuôi cậu không có xem ai biểu diễn toàn bộ.
"Cậu không phải nghĩ nhiều, nơi này rất an toàn."
Quỳnh Nhân tự cho là đang an ủi tiểu đạo sĩ trẻ tuổi, cũng không biết Mạnh Thanh huyền nghe xong, trong lòng nhất thời so với trên người còn lạnh hơn.
Xong đời, xem ra chính mình thật sự suy tính sai rồi, âm khí nặng như vậy Quỳnh Nhân đều không có cảm giác, người thi hành ngũ lôi pháp ngày đó ở ngoại ô phía nam Long thành thật sự không phải Quỳnh Nhân.
Về phần Mạnh Thiên Sơn nói Quỳnh Nhân dùng qua bùa chú, khả năng chính là mèo mù gặp cá rán, hoặc là Thiên Lôi điện mẫu nhìn cậu lớn lên dễ nhìn, cũng không quản cậu niệm chú như thế nào, xem mặt đánh lôi xuống.
Vậy phải làm sao bây giờ a, Mạnh Thanh huyền vừa sầu vừa sợ.
Nếu là ở Long thành, đánh không lại còn có thể gọi sư phụ, gọi sư huynh.
Ở đây cách Long thành hơn một ngàn km, hiện gọi giúp đỡ đã không kịp.
Mười phút thời gian nghỉ ngơi rất nhanh liền qua hết, Quỳnh Nhân trở lại chỗ ngồi của đạo sư, có nhân viên công tác đưa tới cho Mạnh Thanh huyền một cái ghế.
"Quỳnh lão sư nhờ chúng tôi đưa cho cậu, cậu còn rất yếu ớt."
Mạnh Thanh huyền lúc đang lo lắng, nghe vậy trong lòng giận dữ, hắn khổ gì chưa từng ăn, nơi nào yếu ớt? Hắn là truyền nhân đời thứ mười chín của thanh lôi quan đấy.
Cái ghế này hắn không ngồi!
Mà vừa nhìn ánh mắt hâm mộ của các trợ lý khác, hắn lập tức đem cái mông vững vững vàng vàng đặt ở trên cái băng ghế.
Ghế, thật là mềm.
Các ngươi không có, nó càng mềm.
Mạnh Thanh huyền dương dương tự đắc: "Quỳnh lão sư chính là quá chu đáo, kỳ thực ta căn bản không cần ngồi."
Mấy người trợ lý khác lập tức mắt to trợn trắng, làm Mạnh Thanh huyền thật vui vẻ.
Kỳ thực Quỳnh Nhân thật sự rất tốt, chỉ tiếc không phải là cao nhân trong tưởng tượng của hắn, nếu có thể thành công sống qua lần ghi hình này, trước khi kéo Vương Bá Đoan từ chức, hắn sẽ tặng cho Quỳnh Nhân 2 dây xúc xích trước.
Tống Khương đảm nhiệm chức PD ở trường quay, còn chịu trách nhiệm về quá trình gợi ý, nhìn thấy tất cả nhân viên đã vào chỗ, liền nói: "Người tiếp theo."
Thực tập sinh mặc quần áo trắng nhẹ nhành bước ra nhanh chóng, cùng với nhóm thực tập sinh khi bước ra còn chưa biết đứng đâu hoàn toàn không giống nhau, hắn quả thực như đến giao lưu, tư thái hoàn toàn thả lỏng kia lập tức đưa tới sự chú ý của các đạo sư.
Quỳnh Nhân mở to hai mắt, người này, cậu quen a.
Đây không phải là Trương Khánh Khánh sao?
500 cái tai nghe của cậu còn chưa có hàng, sao lão bản lại chạy tới tuyển tú...
Trương Khánh Khánh luôn miệng nói phải đi giao hàng cho khách, làm sao, ( chế thanh 3) còn có thí sinh người giấy?
Chung Thành: "xin tự giới thiệu một chút về bản thân."
Trương Khánh Khánh đảo mắt nhìn quanh, nhìn thấy bên trong mấy đạo sư ngồi dưới sân khấu có người nhìn rất quen mắt, tiến lên phía trước vài bước, nhìn kỹ bỗng nhiên khiếp sợ.
Đây không phải là khách hàng lớn đặt hàng làm tai nghe ở chỗ hắn sao? Tuy rằng khách hàng đeo khẩu trang, nhưng mà cặp mắt đẹp đẽ đến độc nhất vô nhị kia, hắn bằng ký ức họa qua nhiều lần, muốn nhận sai đều không làm được.
Trương Khánh Khánh nhất thời mừng rỡ, đối Quỳnh Nhân phất tay: "Thật là đúng dịp!"
Quỳnh Nhân: "..."
Chung Thành lộ ra thần sắc bát quái: "Ồ? Xem ra vị tuyển thủ này cùng đạo sư chúng ta có nhận thức."
Quỳnh Nhân: "Tính nhận thức."
Chung thành: "Các ngươi là bằng hữu sao?"
Quỳnh Nhân cảm thấy được vẫn là nên cho thực tập sinh nhiều ống kính hơn: "Tự ngươi nói."
Trương Khánh Khánh giơ micro, áng chừng tay, một mặt bất cần đời: "xin chào mọi người, xin chào các vị đạo sư, tôi tên là Trương Khánh Khánh.
Tôi là một nghệ sĩ cắt giấy."
Chung Thành nhất thời chưa kịp phản ứng: "Bạn là làm đèn lồng hay là diều?"
Trương Khánh Khánh: "Đều không phải, ta làm người giấy, máy điều hòa mấy loại đồ vật này."
Đáp án này hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của các đạo sư, trong lòng bọn họ đồng thời nghĩ thầm nói thầm, người giấy, máy điều hòa, còn có người làm cái này?
Chung Thành dù sao lớn tuổi, đã tham gia mấy lần tang lễ, hắn trên người mát lạnh: "Là loại người giấy kia sao?"
Trương Khánh Khánh gật đầu: "phải, dùng để mai táng hoặc là thiêu thế thân, a, cái này có tính hay không phong kiến mê tín, có thể nói không?"
Tống Khương giơ micro lên: "Truyền thống dân tộc, không tính mê tín, có thể nói."
Cái người tên Trương Khánh Khánh này là một trong các tuyển thủ hắn xem trọng, tuy rằng không biết hát nhảy, mà thân phận đặc thù, có thể tạo được độ thảo luận của khán giả.
Trương Khánh Khánh tự cho mình chỉ là lên một chương trình bình thường, giúp tổ tiết mục thu hút người xem.
Làm sao biết được Tống Khương đã đem hắn phải trái đều tính toán rõ rõ ràng ràng.
Chung Thành kiên trì hỏi: "Vậy sao bạn lại đến tham gia chương trình của chúng tôi?"
Trương Khánh Khánh trung thực: "tôi giao hàng đến công trường của thành phố cấp bên cạnh thành phố điện ảnh công trường giao hàng, vừa vặn bị đạo diễn nhìn thấy, hắn nói có một thực tập sinh lâm thời rút khỏi thi đấu, nhờ tôi vào thế chỗ.
Tôi vốn là không muốn đáp ứng, mà đạo diễn nói có thể nhân cơ hội tuyên truyền nghệ thuật cắt giấy, hơn nữa bảo đảm chỉ cần tham gia là được, nên tôi đồng ý."
Lần này, ngoại trừ Quỳnh Nhân còn