Quỳnh Nhân tắm xong vẫn còn chưa sấy tóc, mấy lọn tóc quăn dán lên trán, nước thuận theo cổ chảy cuống.
Nơi má của hai người áp sát vào nhau cũng thấm ướt, bị nhiệt độ cơ thể hun nóng, tựa như ra mồ hôi.
Quỳnh Nhân hoàn toàn bị quấn chặt lấy, không thể cựa quậy.
Cái này cũng đành chịu thôi, thân hình Diêm La Vương so ra thì phải lớn hơn cậu đến một vòng, hai tay ôm chặt, cậu chỉ có thể dựa vào lồng ngực của đối phương.
Vừa khít, tựa như vòng ôm này chính là mọc ra từ trên người cậu.
"A Nhiên."
Hơi thở lạnh băng băng lướt qua vành tai Quỳnh Nhân, đến cổ, rồi phất qua má, khiến vùng da chỗ cổ cậu không hiểu sao lại thấy ngưa ngứa.
Mà chỉ một giây sau, tất cả cảm giác đã bị nhiệt độ trong lòng bàn tay đối phương xoa đi, ngón tay từng tấc từng tấc vuốt ve gáy cậu, móng vuốt sắc nhọn thỉnh thoảng tình cờ lướt qua ngọn tóc, khiến sau gáy cũng không nhịn được ngứa ngáy theo.
Vừa khó chịu, lại vừa thoải mái.
Khiến người ta không biết phải làm sao mới tốt.
Dáng vẻ Diêm La Vương thế này rõ ràng là không được bình thường, nhưng Quỳnh Nhân đang bị đối phương ôm chặt trong ngực, muốn nhúc nhích còn chẳng được chứ đừng nói gì đến đi tìm người tới giúp.
Huống hồ cậu còn có thể tìm ai, chẳng lẽ nói với người ta là, Diêm La Vương ôm chặt lấy tôi không chịu buông, tôi nên làm gì à?
Quỳnh Nhân chỉ mới tưởng tượng đến cảnh đó thôi, ngón chân đã nhịn không được co quắp lại.
"Như vậy tôi không nhìn được anh."
Cậu muốn biết rốt cuộc là Diêm La Vương bị làm sao, thì ít nhất cũng phải nhìn được người ta cái đã.
Quỳnh Nhân khá cao, tuy nhìn có vẻ gầy nhưng cân nặng thực tế không hề nhẹ, nhưng vào tay Diêm La Vương thì lại cứ y như cọng lông chim, khẽ trở tay một cái đã có thể lật cậu quay lại rồi.
Vì vậy, bây giờ Quỳnh Nhân đang nằm nhoài trong ngực Diêm La Vương.
Chỉ có thể nhìn thấy cơ ngực đối phương mà thôi.
Cậu cố gắng, rồi lại cố gắng, hơi hơi kéo ra được một chút khe hở, sau đó ngước đầu, lúc này mới nhìn được khuôn mặt hiện tại của Diêm La Vương.
Đối phương đang nghiêm túc nhìn cậu, đồng tử giãn rộng, khiến võng mạc màu vàng nâu, bị ép thành một vòng tròn mảnh.
Tầm mắt hắn chậm rãi dời xuống, tập trung lên bờ môi của Quỳnh Nhân, ánh mắt dọc theo viền môi, miêu tả lại từng chút từng chút một.
Sắc môi Quỳnh Nhân trời sinh đã có màu hồng, so với màu hồng còn tươi thắm hơn.
Diêm La Vương nhìn đến mê muội, đầu ngón tay chậm rãi cọ khẽ lên môi cậu, trong lòng không nhịn được nghĩ, nếu giờ mình hôn Quỳnh Nhân, ở trên cánh môi đầy đặn của cậu cắn một cái, thì sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?
Khoảng cách giữa hai người quá gần, hắn chỉ cảm thấy đâu đâu cũng có hương vị dễ ngửi trên người Quỳnh Nhân.
Nhưng mà như thế chưa đủ, muốn càng nhiều hơn nữa.
Hắn ôm Quỳnh Nhân ngồi dậy, để cậu tách hai chân ngồi trên đùi của mình, sau đó chôn đầu trong trong ngực Quỳnh Nhân.
Bên dưới là bắp thịt dẻo dai đầy sức giãn, là tiếng tim đập êm tai nhất thế gian.
Hắn ôm người ngả về phía sau, để Quỳnh Nhân thoải mái dựa vào trên người mình.
Còn có thể giúp hắn chính xác vùi mặt vào cần cổ của cậu.
Hắn hít một hơi thật sâu.
Ngửi ngửi cổ Quỳnh Nhân, ngửi ngửi xương quai xanh của cậu, sau đó lại cùng giọng nói thật thấp gọi người.
"A Nhiên..."
Âm thanh còn chưa kịp tan hết trong tiếng thở dài, Quỳnh Nhân không hiểu sao lại nghe được cả đoạn phía sau Diêm La Vương không nói ra.
[ Cậu thơm quá.]
Diêm La Vương ngẩng đầu lên, nhìn Quỳnh Nhân mỉm cười, đồng tử ép võng mạc chỉ còn bé như một đường chỉ.
Quỳnh Nhân có ngu ngốc đến mấy thì cũng nhận ra được là chuyện gì đang phát sinh.
Diêm La Vương lại một lần nữa ôm chặt lấy cậu, nhẹ nhàng cọ cọ hai má cậu một cái, sau đó động tác trở nên vội vàng xao động hơn, đôi môi lạnh băng không chút nhiệt độ dường như cọ đến vành tai.
Quỳnh Nhân chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.
Cậu không muốn mọi chuyện mơ hồ thành ra như thế này, nhưng nếu nói là giận...
Thì hình như cũng không giận gì mấy...
Dưới tình thế cấp bách, Quỳnh Nhân trực tiếp vươn tay túm lấy hai cái sừng trên trán Diêm La Vương.
Bóng loáng lại nóng bỏng, mặt trên dường như còn có vân nổi, cậu vô thức dùng ngón cái xoa xoa lên.
"Còn như vậy nữa là tôi giận đấy."
Nhưng giọng điệu lại mềm nhũn chả có tí sức nào.
Quỳnh Nhân cảm thấy khí thế không đủ, vì thế nắm chặt hai sừng hơn, trợn mắt tỏ vẻ hung ác: "Tôi, tôi giận đấy!"
Diêm La Vương mờ mịt nhìn cậu, chỉ cảm thấy dáng vẻ cố tỏ ra hung dữ này của Quỳnh Nhân rất đáng yêu.
Bèn phối hợp theo gật đầu: "Ừ."
Anh ừ cái gì hả...
Quỳnh Nhân nhìn bộ dạng này của Diêm La Vương, lần đầu tiên trong đời cậu có cảm giác không biết nên làm thế nào.
"Sừng không thể tùy tiện sờ." Diêm La Vương thấp giọng nói, buông bàn tay đang ôm eo Quỳnh Nhân ra, thuận theo cánh tay của cậu vuốt lên, rồi đột nhiên đứng thẳng dậy, ngay trước khi Quỳnh Nhân khụy xuống thì lại đỡ lấy, ghé sát vào tai cậu nói một câu.
Trong chớp mắt, mặt Quỳnh Nhân đỏ chót, vội vội vàng vàng buông tay ra.
Cậu có hơi không biết làm thế nào, đánh thì đánh không lại, nói cũng nói không thông.
Diêm La Vương tách ra một khoảng cách nhỏ với Quỳnh Nhân, cứ như vậy ôm cậu phát ngốc mấy giây, sau đó mặt từ từ đỏ lên, dùng động tác cứng nhắc thả Quỳnh Nhân xuống, chậm rãi lùi về phía sau, lùi nữa lùi nữa.
Quỳnh Nhân nhảy xuống khỏi so pha, chạy như bay ra cửa, giống như lâm đại địch.
Mặt Diêm La Vương đỏ phừng phừng, chậm rãi cứng nhắc nói: "Xin lỗi."
Hai mắt Quỳnh Nhân trợn to: "Anh bình thường rồi hả?"
Diêm La Vương gật đầu, mắt không dám nâng lên một tí nào.
Quỳnh Nhân cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhóm, cậu ôm ngục nói: "Anh xảy ra chuyện gì thế, làm tôi sợ muốn chết!"
Thiếu chút nữa là, ôi, cái kia, nghĩ đến là sợ rồi...
Diêm La Vương ép buộc bản thân nhìn thẳng vào Quỳnh Nhân: "Đây là...!Hóa thân...!Ác quỷ của ta.
Cái hóa thân này có hơi..."
"Mất kiểm soát hả?" Quỳnh Nhân lập tức tiếp lời.
Diêm La Vương gật đầu.
Hắn thấp giọng giải thích: "Ta cảm thấy chúng sinh dưới Địa ngục không biết hổi cải, tràn đầy ham muốn, cho lên lúc tách hóa thân bèn cố ý phân ra ác quỷ.
Bản ý là hi vọng nó giống như Mahakala, bên ngoài giận dữ, nhưng trong lòng từ bi bình thản, dùng hóa thân đi trải nghiệm cảm giác của những ác quỷ kia, để giúp họ tìm cách sửa đổi."
*Mahākāla là một vị thần phổ biến trong Ấn Độ giáo và Phật giáo Mật tông.
Trong cả hai tôn giáo, Mahākāla là biểu hiện cho cơn giận của thần Shiva.
(Tôi không biết bên mình thần này gọi là gì nên để theo phiên âm tiếng phạn nhé, còn bản QT nó để là phật và bồ tát phẫn nộ kìa.)
Nhưng Diêm La Vương dù sao cũng không phải là Phật hay Bồ Tát, không làm được tứ đại giai không.
Ngày thường hóa thân ác quỷ này đều đi làm ở Diêm La điện, hạn chế tối đa việc tiếp xúc với người khác.
Quỳnh Nhân: "Vậy, hôm nay là..."
Diêm Vương: "Cứ cách mấy trăm năm ta sẽ để hóa thân của mình chìm vào trong nơi sâu nhất của Địa Phủ, để tăng cường mối liên hệ giữa Địa Phủ và bản thân, chỉ để lại hai hóa thân bên ngoài để giám sát mọi chuyện, thời gian trước thường xuyên trực tiếp tuần tra Địa ngục cũng là để đảm bảo trong lúc những hóa thân khác của ta không có mặt, Địa Phủ sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Lần này đến phiên hóa thân ác quỷ cùng nhân loại trực ban, hóa thân nhân loại thích hợp ở lại Diêm La điện tọa trấn hơn.
Cho nên hóa thân này mới lên Dương thế."
Diêm La Vương tiện tay hâm nóng lại Sandwich và sữa tươi đến nhiệt độ thích hợp.
"Ăn trước đi đã, chắc cậu đói lắm rồi."
Quỳnh Nhân vẫn đứng ở mép cửa.
Diêm La Vương áy náy đảm bảo: "Ta sẽ không mạo phạm đến cậu nữa đâu.
Nếu cậu vẫn không yên tâm, ta có thể đi ra ngoài."
Vậy thì cũng không đến mức...
Quỳnh Nhân nhích từng bước từng bước một trở lại, thấy sự áy náy trên mặt Diêm La Vương càng nhiều hơn, thì