"Hôn cũng hôn rồi, anh còn hỏi cái gì?"
Quỳnh Nhân thực sự cạn lời.
Diêm La Vương ôm eo cậu, trong giọng nói còn mang theo ý cười: "Ta muốn chính tai nghe em nói đồng ý."
Quỳnh Nhân nghĩ thầm, nếu anh muốn nghe em nói đồng ý, thế thì khó đấy.
Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng đã lại bị hôn lên lần nữa.
Người này, không...!Thần này nói chuyện không giữ lời gì cả!
Diêm La Vương lần này không nhẹ nhàng như vừa rồi nữa, âm thanh làm người ta xấu hổ truyền thẳng vào trong tai Quỳnh Nhân, khiến da đầu cậu tê rần.
Livestream còn chưa tắt kia kìa...
"Ưm...!Này...!Hm..."
Diêm La Vương không cho cậu cơ hội mở miệng, lần nào cũng chỉ nói ra được có nửa chữ đã bị chặn lại.
Đầu cậu tách ra làm đôi, một nửa thì nghĩ đến chuyện livestream, một nửa thì đã bị hôn đến mơ mơ màng màng không còn nghĩ được gì nữa.
Đến thế rồi mà Diêm La Vương còn phàn nàn cậu không đủ tập trung, cắn nhẹ lên môi dưới cậu một cái: "Không cho nghĩ đến chuyện khác."
Quỳnh Nhân gấp muốn chết rồi, lại không dám nói chuyện lớn tiếng: "Anh không thề chờ một lát sao? Em còn đang mở phát sóng trực tiếp kia kìa."
Diêm La Vương chỉ nghe được đúng chỗ "Chờ một lát".
Hắn nghĩ một chút, cảm thấy chờ lát nữa hôn tiếp cũng không phải không thể, bèn buông người ra.
Quỳnh Nhân khó khăn lắm với có thể trốn khỏi vòng ôm siết chặt của người này, đỏ mặt căm phẫn: "Mấy hóa thân kia của anh chừng nào mới có thể quay về?"
Hóa thân ác quỷ thực sự quá đang sợ, mau trả Ngôn Mặc yên lặng ít nói, dịu dàng tốt bụng lại hay dễ xấu hổ kia về cho cậu đi!
Dáng vẻ Diêm La Vương lại trông như bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Hóa ra em thích cả bảy..."
Quỳnh Nhân lập tức vươn tay bịt miệng đối phương, hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Anh đừng có nói nữa, em sợ mình sẽ nhịn không được ra tay đánh người."
Cậu lấy giấy ăn lau mắt với miệng, sau đó mới quay lại ngồi trước màn hình điện thoại.
Fan hâm mộ đã ngắm giường của cậu tròn mấy phút rồi.
Đối với fan mà nói, thực ra bọn họ đã tiếp nhận sự thật, rằng Ngôn Mặc rất có thể là bạn trai của Quỳnh Nhân, đồng thời hai người họ đã chuyển tới ở chung, chỉ là hai người họ vẫn chưa chính thức công khai, giờ đột nhiên thấy lại có một người khác đột nhiên xuất hiện, mọi người đều không khỏi kinh ngạc.
Con trai, sao con có thế như vậy?
Sau đó có người phân tích, người đàn ông mới xuất hiện này có khuôn mặt cùng cốt cách rất tương tự với Ngôn Mặc, chỉ có kiểu tóc cùng màu mắt là cảm giác không giống nhau.
Tính ra thì chính là đang chơi cosplay.
Bọn họ không ngừng cảm thán, không ngờ con trai với bạn trai còn có thể chơi sắm vai kiểu này, thiệt là chơi bời.
Trong mấy phút Quỳnh Nhân biến mất, từ loa vẫn luôn truyền đến âm thanh mơ mơ hồ hồ như đang nói chuyện, nhưng tiếng quá nhỏ, cho dù có chỉnh âm lượng lên hết cỡ vẫn không thể nghe rõ.
Còn thỉnh thoảng có mấy âm thanh kỳ quái lúc ẩn lúc hiện, giống như là đang hôn...
Fan muốn điên luôn, fan CP lại càng điên hơn.
Chờ đến lúc Quỳnh Nhân quay trở lại, fan hâm mộ vừa nhìn dáng vẻ của cậu thì đều trầm mặc, ngay cả bình luận cũng quên không đánh.
Môi so với ban nãy đỏ hơn nhiều, hình như còn hơi sưng lên, cả người đều tỏa ra cảm giác mềm mại ẩm ướt, áo phông trắng vừa nãy còn phẳng phiu, giờ lại xuất hiện thêm rất nhiều nếp nhăn, nhất là ở chỗ eo, dấu vết cực kỳ rõ ràng.
Nếu như nói mấy ý nghĩ vừa rồi của họ chỉ là suy đoán, vậy dáng vẻ Quỳnh Nhân bây giờ chính là thực tại nện xuống.
[ Con trai...!Con không cần nói gì thết, mẹ khóc đây.]
[ Đây là thứ tôi xứng đáng được xem sao?]
[ Thực muốn chui vào màn hình xem xem là rốt cuộc đã có chuyện gì.]
[ Mọi người bình tĩnh, cậu ấy không công khai, chúng ta cứ giả mù đi, cho con trai chút mặt mũi nào.]
[ A, hai người mới rồi nói chuyện công việc gì vậy? Có phải còn nhân thể ăn que cay, cho nên môi mới đỏ thế kia không?]
[ Que cay ăn ngon không?]
[ Tôi thấy que cay hiệu Vệ Long khá ngon.]
Quỳnh Nhân nhìn bình luận, cả người đều cứng lại.
Nhưng cậu là ai chứ, cậu chính là Quỳnh Nhân, ngay cả lúc sợ quỷ nhất cũng có thể diễn live được, bây giờ cậu cũng có thể.
"Khụ khụ, tóm lại, tôi muốn nói cho mọi người, Giàu Nhanh Hơn sẽ không đóng cửa, tình trạng tài chính của công ty chúng tôi rất tốt.
Không cần mọi người quyên tiền đâu.
Ngoại trừ "Nhật ký hành trình dưới Địa ngục" ra, công ty chúng tôi còn đầu tư một bộ phim kinh dị nữa, dự kiến có thể chiếu trong năm nay, đạo diễn là Chu Mật, bộ phim này tạm thời đặt tên là "Thang máy", mọi người hãy đón xem nhé."
Quỳnh Nhân thực sự không nói nổi nữa, chỉ có thể đơ đơ nhìn màn hình, vẫy tay: "Cứ thế nhé, mọi người đi ngủ sớm một chút."
Sau khi nói xong thì trực tiếp ấn tắt livestream.
Vừa đóng phát sóng trực tiếp lại, thì Diêm La Vương đã ôm cậu vào trong ngực.
Quỳnh Nhân: "Anh làm gì vậy?"
Diêm La Vương: "Không phải nói chờ một chút lại hôn sao? Ta chờ một lúc rồi."
Quỳnh Nhân nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh có bao giờ nghĩ, chuyện gì sẽ xảy ra khi các hóa thân khác của anh đối mặt với em không hả?"
Diêm La Vương: "Không sao, ta có thể luôn dùng hóa thân ác quỷ này để gặp em."
Quỳnh Nhân: "..."
"Lúc ta không ở đây, có phải ngủ không ngon không?" Diêm La Vương nhẹ nhàng chạm lên vành mắt cậu, "Vành mắt đen hơn này."
Quỳnh Nhân nắm lấy ngon tay hắn: "Mấy hôm nay anh bận gì vậy?"
Diêm La Vương lật tay, nắm chặt lấy ngón tay cậu, đặt lên môi hôn một cái: "Trước tiên nói lý do tại sao em khóc đã."
Quỳnh Nhân rụt tay về, nhìn sang chỗ khác.
"A Nhiên." Diêm La Vương lại gần, nhẹ nhàng vén tóc của cậu lên, hôn nhẹ lên nốt ruồi dưới mắt cậu, "Nói cho ta đi.
Nếu em không nói, ta chỉ có thể tiếp tục hôn em."
"Anh an ủi người khác như thế đó hả?" Quỳnh Nhân bất mãn nhìn về phía đối phương.
Diêm La Vương: "Ừ.
Hắn nhìn vào mắt Quỳnh Nhân: "Rất hữu hiệu, không phải à?"
Đúng là thế thật.
Quỳnh Nhân bây giờ một chút cảm giác buồn bã cũng không có.
Hai người bọn họ nằm nghiêng, mặt đối mặt với nhau, Quỳnh Nhân kể lại chuyện mình nhận được tin nhắn của Liên Thanh Tuyền, cùng những chuyện không vui trước kia xảy ra giữa cậu và ông ta.
Diêm La Vương chăm chú lắng nghe, rồi trầm tư nói: "Chuyện này không hợp lý."
Trong lòng Quỳnh Nhân, Liên Thanh Tuyền so với bất kỳ ai trên cõi đời này đều buồn nôn hơn, chuyện Liên Thanh Tuyền muốn tống tiền cậu kiểu này, Quỳnh Nhân thấy thực sự không có gì bất hợp lý cả.
Quỳnh Nhân: "Không hợp lý chỗ nào?"
Diêm La Vương: "Nếu chuyện này bị phơi bày ra ánh sáng, người khác chỉ có đồng tình với em, thậm chí còn giúp em nâng cao quan điểm đánh giá xã hội.
Lúc em mười bốn tuổi, ông ta một lần nữa từ bỏ trách nhiệm nuôi nấng em, mà không chăm sóc nuôi nấng trẻ vị thành niên.
Như vậy chính là phạm vào tội vứt bỏ con cái, mặc dù lúc em mười tám tuổi đã coi như hết nghĩa vụ chăm sóc, nhưng kỳ hạn truy tố là mười năm, phải thêm tám năm nữa mới hết kỳ hạn này.
Giờ ông ta đe dọa em thế này, thực ra không có lợi cho chính bản thân ông ta."
Quỳnh Nhân: "..."
Chuyện gì đây, sao Diêm La Vương còn hiểu luật pháp Dương thế hơn cả cậu vậy?
Diêm La Vương nói tiếp: "Hoặc chính là bản thân ông ta thực sự đang rất thiếu tiền, tuyệt vọng thì chuyện gì cũng dám thử, hoặc là, đang thông đồng với người khác, muốn làm gì đó với em."
"Vế sau tính khả thi có vẻ cao hơn, nếu không, sao ông ta có thể biết số điện thoại của em được?"
Quỳnh Nhân bây giờ tuy chưa thể nói là thần tượng siêu hot trên Dương gian, nhưng cậu thực sự rất hot, Liên Thanh Tuyền lại liên lạc vào số điện thoại cá nhân của cậu, muốn có số điện thoại này không dễ như vậy được.
*
Trong một gian phòng trọ chật chội cũ nát, trên vách tường dán đầy giấy báo đã ố vàng, Liên Thanh Tuyền ngồi trên cái ghế sô pha bẩn thỉu đã hỏng mất lò xo, nhìn chằm chằm vào livestream vừa mới tắt.
Vẫn còn có tâm trạng để phát trực tiếp cơ à, lại còn cùng đàn ông ở chung một chỗ, xem ra ông ta vẫn còn nhẹ tay lắm.
Ông ta cầm điện thoại, hùng hùng hổ hổ soạn tin nhắn, sau đó gửi liền một lúc mấy tin liền, nhưng bên kia không có chút phản ứng nào.
Liên Thanh Tuyền không nhịn được gọi điện qua, bên trong có tiếng thông báo, nhắc người nhận đang bận hoặc không nhấc máy, ông ta biết, đây là do số của mình bị cho vào danh sách đen.
Ông ta cầm điện thoại không ngừng lầm bầm mắng, dậm chân đi tới đi lui một chỗ, vách tường phọng trọ rất mỏng, chả mấy chốc, nhà bên cạnh đã không nhịn được nữa.
Có người chạy ra cửa mắng: "Mẹ nhà mày, mày mà còn gây ra một tiếng động nào nữa, ông đây sẽ chặt đứt chân mày!"
Thuê phòng bên cạnh chính là một gã cao to vạm vỡ, Liên Thanh Tuyền đoán hắn ta làm nghề đòi nợ thuê, thường xuyên mang theo mùi rượu với thuốc lá trở về, thỉnh thoảng bên cạnh còn có đàn bà nữa, mặc dù trông không xinh đẹp cho lắm, nhưng vẫn là đàn bà hàng thật giá thật.
Liên Thanh Tuyền đã lâu không biết mùi vị đàn bà nó như thế nào rồi, bình thường ông ta nhìn không lọt, xinh đẹp thì lại không nhìn lọt ông ta, loại nghiện ngập như Liên Thanh Tuyền, mấy ả gái ngành không muốn phiền phức, đều không chịu tiếp ông ta.
Liên Thanh Tuyền chỉ đành hậm hực im mồm, trong hốc mắt trũng sâu lộ ra sự hận thù.
Trong miệng lật đi lật lại, đều là "Mẹ nó" với "Đ*t mẹ", không ngừng thấp giọng chửi.
Một lát sau, có người gọi điện tới cho ông ta.
Ông ta vừa nhìn thấy tên người gọi, đôi mắt toàn tơ máu đó đỏ quạch lập tức sáng lên: "Ngọc tiên sinh."
"Tin nhắn gửi đi chưa?" Giọng nói ở đầu bên kia nghe rất trẻ.
Liên Thanh Tuyền liên tục gật đầu: "Gửi rồi."
"Cậu ta phản ứng thế nào?"
Nhắc đến chuyện này, trong đầu Liên Thanh Tuyền lại tràn đầy căm hận: "Nó kéo tôi vào danh sách đen, một tin nhắn trả lời cũng không có."
Ngọc tiên sinh bên kia rất không hài lòng: "Đừng có mượn cớ."
Liên Thành Tuyền vội vã thanh minh: "Tính tình nó trời sinh đã bướng bỉnh, tôi cũng không có cách nào khác, tôi đã nói trước với ngài rồi mà, thằng oắt con Quỳnh nhân này trong lòng căn bản không quan tâm đến cha mẹ, nó hoàn toàn không để ý đến uy hiếp của tôi."
Ngọc tiên sinh: "Tôi cho ông mấy thẻ sim nữa, ông đổi số tiếp tục nhắn tin, cứ nói, nếu mẹ cậu ta mà còn sống, thấy cậu ta ở cùng với đàn ông, nhất định sẽ thấy rất thất vọng."
Ngọc tiên sinh cười một tiếng, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Cậu ta cũng đâu phải không có cảm giác, ông đã xem livestream hôm nay của cậu ta chưa? Cậu ta đau lòng.
Dù sao, ông cứ nghĩ đi, xem gửi tin nhắn thế nào có thể đâm trúng tim của con trai ông."
"Được." Liên Thanh Tuyền tươi cười nịnh hót, "Vậy thù lao thì...!Ngài xem..."
Ngọc tiên sinh: "Yên tâm, tiền không thiếu của ông."
Sau khi Ngọc tiên sinh cúp điện ngoại chưa được bao lâu, trên điện thoại của Liên Thanh Tuyền đã nhận được thông báo chuyển khoản của ngân hàng.
Liên Thanh Tuyền nheo mắt lại: "Hừ, có 100 nghìn, cho ăn mày đấy à."
Lão ta ném điện thoại lên trên giường, vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Người đàn ông trong gương trông khô quắt, tiều tụy, hốc mắt và dưới xương gò má trũng sâu tạo thành một hốc tối, mái tóc quăn rối bù, hoàn toàn không nhìn ra vẻ anh tuấn khi còn trẻ.
Liên Thanh Tuyền nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của bản thân, trong lòng càng thêm phẫn hận.
"Tất cả đều tại Ban Thù và Quỳnh Nhân, tại chúng nó hại tao, một con mụ khắm khú, một thẳng oắt con.
Nếu không phải Ban Thù trở mặt vô tình, ly hôn với tao, làm sao có chuyện tao tự giận mình đâm đầu vào cờ bạc chứ.
Nếu không phải đánh bài thua sạch tiền, sao tao phải đến những chỗ dơ bẩn kia là việc, kết quả lại mắc nghiện "Mai thúy"."
"Tao thảm như vậy, tất cả đều là do lỗi của Ban Thù và Quỳnh Nhân."
"Ngọc tiên sinh, Ngọc tiên sinh." Lão lầm bầm nhắc đi nhắc lại mấy tiếng này, "Lại có người cũng chán ghét Quỳnh Nhân giống như mình.
Nhất định là do thằng oắt kia không biết cách làm người, đáng đời!"
Liên Thanh Tuyền tùy tiện hất nước rửa mắt, sau đó dùng nước trắng súc miệng: "Tao là con chuột dưới cống ngầm.
Ha ha ha ha.
Nhưng tao và Quỳnh Nhân lớn lên rất giống, chỉ cần tao lộ mặt trên ti vi, sau này người khác nhìn thấy nó, sẽ nhớ đến gương mặt này của tao, đến lúc đó ai mà còn thích nó được nữa."
Lão nhếch môi cười với bản thân trong gương, hàm răng ố vàng thiếu mất vài cái.
Vẻ anh tuấn trước kia đã biến mất không còn chút dấu vết, chỉ còn dư lại cái túi da đã bị "Mai thúy" đầu độc này.
"Ban Thù kiêu ngạo như vậy, chờ tao lên ti vi xong, nó sẽ bị người ta chỉ trỏ, nói nó là vợ cũ của tao, nói nó mắt mù, nói hai đứa nó thực đáng thương."
Lão giống như nghĩ đến chuyện gì đó hết sức vui vẻ, ông bụng người, nhưng nhớ đến cảnh cáo của tên cao to cách vách, Liên Thanh Tuyền lập tức che miệng lại.
"Hai đứa mày cả đời này đều phải quấn chung một chỗ với kẻ vô dụng như tao."
Liên Thanh Tuyền lau nước mắt do cười nhiều mà chảy ra, đổi một thẻ sim khác tiếp tục nhắn tin gọi điện cho Quỳnh Nhân, tin nhắn không có người đáp, gọi điện thì đều báo là máy bận.
"Không nhận điện thoại từ số lạ à? Hừ, cũng thông minh đấy." Liên Thanh Tuyền lầm bẩm, "Thông minh như vậy còn không phải nhờ di truyền của tao tốt à, có tí tiền mà cũng không muốn đưa cho tao.
Đồ ăn cháo đá bát."
*
Quỳnh Nhân đúng là cài đặt không nhận tin nhắn và điện thoại từ số máy lạ, cậu cũng không xem nội dung tin nhắn và danh sách cuộc gọi bị từ chối, mà hỏi Diêm La Vương: "Chuyện của em đã nói xong rồi, anh thì sao? Tối qua anh..."
"Tối qua?" Diêm La Vương ôm eo cậu bế người dịch về phía trước, "Sao lại hỏi vậy?"
Còn vì sao nữa, lại còn giả ngốc.
Quỳnh Nhân oán thầm, nhìn Diêm La Vương nói: "Anh không ở đây, em không ngủ được."
Cậu nhìn thấy nụ cười trên mặt Diêm La Vương cứng lại, hô hấp dường như gấp gáp hơn không ít, mới thỏa mãn thầm gật đầu một cái trong lòng.
Nói tiếp: "Tối qua ngủ không ngon, cho nên mắt mới có vành đen."
Ngón tay ấn ấn lên phía dưới mắt, mỗi một lần ấn đều là một lần lên án không tiếng động.
Khiến Diêm La Vương cảm thấy, nhất định mình đã phạm phải tội lỗi tày trời.
"Có thế là do có người từ sáng đến tối đều không giữ lời, lặng lẽ tới ôm em, cho nên em quen hơi."
Quỳnh Nhân nhìn đối phương: "Anh không ôm, thì em không ngủ được."
Lúc nói lời này, chính cậu cũng thấy mắc cỡ, tay chân giấu trong chăn đều cuộn hết cả lại.
Nhưng cậu không thể tiếp tục để yên cho ác quỷ này muốn làm gì mình thì làm được.
Tung hứng ai mà chả biết, cậu cũng làm được.
Diêm La Vương khàn giọng hỏi: "Em thích ta dùng tư thế nào để ôm?"
"Cái nào cũng thích."
Trong giọng Quỳnh Nhân như có rót mật, từng chữ nói ra đều ngọt lịm.
Thực ra cậu đã căng thẳng đến mức hô hấp khó khăn!
Diêm La Vương ôm lấy cậu, thấp giọng nói: "Như vậy có thoải mái không?"
Quỳnh Nhân gật đầu: "Nhưng mà..."
"Nhưng cái gì?" Diêm La Vương hỏi.
"Đã lâu không gặp hóa thân nhân loại, em muốn anh dùng hóa thân đó ôm em."
Động tác của Diêm La Vương hơi cứng lại một chút: "Không được."
Quỳnh Nhân lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt là khiển trách, lên án, mất mát đủ cả.
Diêm La Vương biết rõ Quỳnh Nhân muốn chơi xấu, nhưng mà thực sự không muốn thấy cậu nhíu mày, chỉ có thể thở dài đồng ý.
Không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, ngoại hình người đang ôm Quỳnh Nhân đã thay đổi, thân nhiệt hạ xuống, ngay cả quần áo trên người cũng không giống.
Tóc đen mắt đen, làn da trắng trẻo.
Động tác Ngôn Mặc ôm Quỳnh Nhân cứng đờ, hai mắt nhìn chằm chằm vào một điểm vô định nào đó, nói chung là không nhìn Quỳnh Nhân, khuôn mắt trắng nõn cũng đỏ bừng.
Trong lòng Quỳnh Nhân tràn đầy vui được, được rồi, phần khó nhất đã làm được rồi.
Quỳnh Nhân cố ý hỏi: "Sao người anh cứng ngắc vậy, ôm như thế không thoải mái."
Ngôn Mặc nhìn về phía cậu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Vậy ôm thế nào?"
Quỳnh Nhân cảm thấy mình đã chiếm được thế thượng phong, bắt đầu chỉ trỏ: "Tay để xuống thấp một chút, ôm em gần vào, người cũng thả lỏng ra."
Chóp mũi cậu chạm lên lồng ngực Ngôn Mặc, ngửi được mùi bạc hà dâu tây quen thuộc thì không nhịn được vùi đầu hít sâu một hơi, y như một tên ngốc: "Anh thiệt là thơm nha."
"A Nhiên." Giọng Ngôn Mặc nghe căng thẳng hết cỡ, "Đừng như vậy."
Quỳnh Nhân điếc không sợ súng, lại hít thêm phát nữa: "Anh hít em được, mà em không thể hít anh là sao? Anh đúng là đồ tiêu chuẩn kép."
Đâu phải thế, Ngôn Mặc bị làm khó, hơi cau mày.
"Trong phòng anh để toàn những là quần áo của em kia mà, lần trước