Liên Thanh Tuyền bị Hùng Miêu còng tay lại giải đi, lúc ra cửa, Liên Thanh Tuyền mới thực sự nhìn rõ khuôn mặt của Quỳnh Nhân.
Vừa rồi lúc Quỳnh Nhân đưng bên ngoài, bị ánh sáng chiếu rọi, lão chỉ có thể nhìn thấy đường nét mờ mờ của cậu.
Lúc nhìn thấy trong ảnh hay video trên màn hình, cảm giác không mãnh liệt như khi gặp tận mặt.
Đây là con trai của cô ấy, tuy Quỳnh Nhân lớn lên trông càng giống lão hơn, nhưng Liên Thanh Tuyền vẫn có thể từ khuôn mặt này nhìn thấy bóng dáng cô ấy.
"Mày đối xử với tao như vậy, đừng hòng biết được tin tức về mẹ mày."
Chuyện đến nước này, lão chỉ còn lại con bài duy nhất đó để mặc cả.
Nhưng thứ đã từng là lợi thế dụ Quỳnh Nhân đồng ý nhận nuôi, nay lại không thể khiến biểu cảm trên mặt cậu có bao nhiêu biến hóa.
Sau khi biết Liên Thanh Tuyền là cha đẻ của mình, ý nghĩ tìm lại thân nhân của Quỳnh Nhân đã gần như biến mất.
Kể từ khi biết bản thân dưới Địa Phủ nổi tiếng đến chừng nào, cậu rốt cuộc không còn suy nghĩ tìm mẹ nữa.
Cho dù là quỷ hồn chịu tội dưới Địa ngục, hàng năm cũng sẽ có quyền được tìm người thân báo mộng một lần, nhiều năm như vậy, chưa từng có ai tìm Quỳnh Nhân báo mộng.
Quỷ thần Địa Phủ gần như ai cũng biết đến cậu, vậy mà mẹ đẻ đã mất lại chưa từng liên hệ với cậu lấy lần nào.
Đơn giản chỉ có hai khả năng mà thôi, một là mẹ cậu đã đầu thai, hai là bà muốn không liên lạc với cậu.
Nếu là cái trước, vậy có nghĩa khi còn sống mẹ cậu là người tốt, cho nên mới có thể đầu thai nhanh như vậy, cậu sẽ vui giùm cho bà, còn nếu là cái sau, vậy cậu cũng có thể hiểu và tôn trọng sự lựa chọn đó.
Sau khi sửa chữa, hệ thống Sổ sinh tử sẽ ghi lại thời gian sinh tử của mỗi người, cũng như công trạng cùng khuyết điểm một đời của đối phương.
Khi kiếp này sinh ra đã không còn liên hệ gì với kiếp trước nữa, tất cả mọi chuyện bên cạnh đều sẽ thay đổi, mẹ của cậu bây giờ e rằng đã là con gái nhà người ta.
Cậu có thể nhờ Diêm La Vương bỏ công tra xét xem mẹ đẻ của mình đang ở đâu, nhưng Quỳnh Nhân bây giờ đã không còn hiếu ký chuyện bản thân từ đâu đến nữa rồi.
Quỳnh Nhân nhìn Liên Thanh Tuyền già nua lọm khọm: "Lần sau gặp lại ông, chắc có lẽ sẽ là trên tòa án, ông là phạm nhân, mà tôi là người làm chứng.
Ngồi tù vui vẻ."
Liên Thanh Tuyền nhìn thấy người đàn ông cao lớn đang đứng cạnh Quỳnh Nhân, nhận ra đối phương là ai, đột nhiên bật cười.
"Tao biết từ nhỏ mày đã xem thường tao, luôn đề phòng tao, cảm thấy tao là đồ ăn bám vô dụng được Ban Thù nuôi, nhưng mày bây giờ thì cũng có khác gì tao, ha ha ha ha." Liên Thanh Tuyền khàn giọng cười, "Mày đúng là con trai ngoan của tao."
Hùng Miêu với Dương Ái Quốc lập tức lùi về phía sau, chỉ sợ nhỡ may Quỳnh Nhân đạp bay Liên Thanh Tuyền thì mình lại bị vạ lây.
Trong lòng Dương Ái Quốc có chút xấu hổ, nhớ lại năm xưa, anh ta vẫn khá là coi trọng an toàn sinh mệnh của phạm nhân, nhưng từ khi được chuyển sang làm việc ở Sở đặc vụ, cảm nhận được đầy đủ sự phong phú của đa dạng sinh học, bây giờ anh ta thấy an toàn của bản thân mình và đồng nghiệp so với an toàn của phạm nhân thì quan trọng hơn nhiều.
Nhưng anh ta vẫn sẽ cùng Hùng Miêu nỗ lực ngăn Quỳnh Nhân lại một chút.
Quỳnh Nhân lần này vẫn hết sức bình tĩnh, ngay cả nắm tay cũng không siết lại, chỉ nhẹ nhàng kéo cánh tay Diêm La Vương: "Ông ta nói anh bao em kìa."
Diêm La Vương quét mắt nhìn Liên Thanh Tuyền một cái, sau lưng Liên Thanh Tuyền bỗng nhiên có gió lạnh thổi qua, da đầu nhói lên như bị kim đâm, phảng phất trong cái nhìn này còn cuốn theo băng tuyết ngập trời.
Trong đầu Liên Thanh Tuyền đột nhiên hiện ra một cảnh tượng mà lão ta chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Trong một mảng màu xanh lam, mặt đất khắp nơi phủ đầy chông sắt bị nung đỏ, lão bị một đám người đáng sợ đuổi theo sau, bị ép đạp chân trần lên đám chông sắt kia, cho dù hai chân đau đớn không thể chịu nổi, bàn chân bị đâm xuyên, nhưng đám người cầm binh khí đang đuổi đánh phía sau càng khiến lão sợ hãi hơn nhiều.
Chỉ có thể không ngừng chạy trốn, không ngừng quẩn quanh trong nỗi thống khổ vô tận.
Lão chợt nhớ, người đàn ông này từng nói với lão qua điện thoại, rằng lão sẽ xuống Địa ngục, rất nhanh.
Đây chính là cảnh tượng dưới Địa ngục.
Diêm La Vương nhìn tuổi thọ của lão, ngày tháng của Liên Thanh Tuyền đã không còn nhiều nữa, thêm mấy trăm ngày nữa, lão sẽ bị đày xuống Địa ngục.
Diêm La Vương nói: "Ta có thể khiến phạm nhân nhìn thấy cảnh tượng bản thân chịu tội dưới Địa ngục sau khi chết, ông ta nhìn thấy ngục Kinh Ưng, đó là nơi trừng phạt những kẻ phạm tội bắt cóc."
Hồi còn bé Quỳnh Nhân từng bị bắt cóc một lần.
Mời vừa rồi, khi tận mắt nhìn thấy bộ dạng của Liên Thanh Tuyền, Quỳnh Nhân còn nghĩ đánh giá của mình với người này sẽ không thể thấp hơn được nữa, bởi vì đã thấp đến tận cùng rồi, nhưng cậu thực sự không thể ngờ, trên đời này lại có người, hoàn toàn không có giới hạn.
*
Liên Thanh Tuyền bị người của Sở đặc vụ dẫn đi, bởi vì bất ngờ liên quan đến một vụ án khác nữa, Quỳnh Nhân và Diêm La Vương cũng cùng đến Sở đặc vụ.
Cậu và Diêm la Vương ngồi trong phòng chờ vừa nói chuyện vừa xem "Chế thanh 303", trên bàn bày la liệt đủ thứ đồ ăn vặt, đây là do cảnh sát của Sở đặc vụ tự cung cấp.
Quỳnh Nhân vừa gặm cổ vịt, vừa xem show, thoạt nhìn rất thoải mái, dáng vẻ không hề giống người vừa tự tay tống cha ruột vào nhà giam, lại biết được chính cha ruột là người từng bắt cóc mình khi còn bé.
Diêm La Vương lại cảm thấy Quỳnh Nhân đang hơi căng thẳng.
Sở đặc vụ đã thông báo để Ban Thù tới đây hỗ trợ điều tra.
Mấy năm gần đây, Ban Thù đã dời phần lớn các công tác quan trọng đến Long Thành, bà cũng định cư lại trong thành phố, chỉ lát nữa là có thể đến.
Quỳnh Nhân sốt sắng như vậy, nhất định là vì Ban Thù.
Diêm La Vương không đề cập đến chuyện này, chỉ lại gần nói: "Ăn ngon không? Đút cho ta một miếng."
Quỳnh Nhân gật đầu, lấy cho hắn một miếng, thấp giọng nói: "Làm sao bây giờ, em căng thẳng quá, ăn cũng không vào."
Diêm La Vương bỏ cổ vịt xuống, lau khô ngón tay, sau đó cầm lấy tay Quỳnh Nhân, giúp cậu lau sạch từng ngón một.
Đồng tác của hắn rất chậm rãi, nhẹ nhàng, bàn tay ấm áp, trên ngón tay còn có mấy vết chai nhỏ.
Quỳnh Nhân thấy mu bàn tay hơi tê tê, lại rất ấm, sự lo lắng căng thẳng trong lòng cũng theo động tác của đối phương mà dần dịu xuống.
Diêm La Vương: "Bà ấy sẽ không trách em.
Em không cần vì chuyện này mà căng thẳng."
"Nhưng Liên Thanh Tuyền là cha ruột của em." Quỳnh Nhân cúi đầu, giọng cũng nhỏ dần, "Em không muốn bà ấy ghét em."
Diêm La Vương nâng mặt cậu lên: "Bà ấy sẽ không như vậy đâu."
Quỳnh Nhân khịt mũi một cái, trên người Diêm La Vương có hương vị của bản thân, còn lẫn theo cả mùi...
Ngừng, không được nghĩ nữa.
"Bà Ban, mời đi bên này."
Quỳnh Nhân siết chặt tay Diêm La Vương: "Đến, đến rồi."
Một giây sau, Ban Thù đã đi vào.
Dáng người bà nhỏ nhắn, nhưng rất có khí thế, ăn mặc đơn giản, già dặn, vẻ ngoài hoàn toàn không có gì khác biệt so với trong trí nhớ của Quỳnh Nhân, chỉ nhiều thêm một vài nếp nhăn.
"Quỳnh Nhân..."
Ban Thù vừa nhìn thấy cậu, bước chân hơi ngừng lại, tay vẫn còn giữ nguyên tư thế vung lên khi đi.
Một lúc sau, môi Ban Thù hơi run run, trong mắt có hơi nước, ngay trước khi nước mắt rơi xuống, bà xoay người, dùng thanh âm bình tĩnh nói: "Xin lỗi, tôi có chút thất lễ."
Lần thứ hai quay lại, bà đã khôi phục vẻ bình tĩnh như ban đầu.
Bà tự nhiên ngồi xuống ghế chính: "Nghe nói Liên Thanh Tuyền tống tiền con."
Quỳnh Nhân gật đầu, sự lo lắng căng thẳng của cậu trong nháy mắt khi nhìn thấy ánh lệ trong đáy mắt Ban Thù đã hoàn toàn biến mất.
"Sau khi bắt được Liên Thanh Tuyền, cảnh sát Hùng lấy lời khai xong thì phát hiện, Liên Thanh Tuyền ngoại trừ tống tiền, phạm tội vứt bỏ, sử dụng chất cấm ra, thì còn từng bắt cóc con.
Vụ việc năm đó là do ông ta lên kế hoạch, còn có một tên đồng phạm nữa, hiện giờ mấy người cảnh sát Hùng đang nghĩ cách để bắt kẻ kia lại."
Ban Thù: "Ừm."
Bà vẫn nhìn Quỳnh Nhân, hai mắt dần phiếm đỏ: "Con đã lớn vậy rồi."
"Hức hức hức, cảm động quá." Gấu trúc tinh xoa xoa phần lông quanh mắt.
Ban Thù lấy trong túi xách ra một chiếc khăn sạch, đưa cho Hùng Miêu: "Cầm lau đi."
Gấu trúc tinh xua xua tay: "Không cần đâu.
Ban Thù kiên quyết nhét khăn cho nó: "Con gái lau nước mắt không thể dùng tay dụi như vậy được, sẽ làm lem phấn mắt với mascara đấy."
Trong mắt Ban Thù, gấu trúc tinh chính là một nữ cảnh sát trẻ xinh xắn.
Nếu không trong tình huống đặc biệt, Sở đặc vụ sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ tam quan của nhân chứng.
Bị Hùng Miêu chen vào như vậy, tâm trạng xúc động của Ban Thù cũng hơi hơi bình thường lại.
Theo quy định, khi lấy lời khai của nhân chứng cần tách riêng ra để tiến hành, trước khi Ban Thù đi lấy lời khai, có chút căng thẳng nói: "Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé."
Bà nhìn Diêm La Vương: "Cả hai người luôn."
Quỳnh Nhân cứng còng gật đầu: "Vậy...!Bọn con chờ người lấy lời khai."
Ban Thù mỉm cười, nụ cười rất đơ.
Lúc này Quỳnh Nhân mới phát hiện, thực ra Ban Thù còn căng thẳng hơn cả mình.
Cậu nhìn Ban Thù rời đi, lập tức xìu xuống dựa vào người Diêm La Vương, Diêm La Vương ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vỗ về.
"Bà ấy rất thích em."
Quỳnh Nhân tức thì ngồi thẳng dậy: "Có thật không?"
Diêm La Vương gật đầu khẳng định: "Từ lúc đi vào, bà ấy gần như không nhìn đến những người khác."
Quỳnh Nhân luôn luôn tin tưởng phán đoán của Diêm La Vương, nghe đối phương nói vậy, rốt cuộc cũng hoàn toàn thả lỏng, chăm chú xem "Chế thanh 303".
"Tác phầm biểu diễn của tổ E là "Chiết quế lệnh", người biểu diễn: Dung Hạo..."
Quỳnh Nhân chỉ muốn ấn nút tạm dừng, cậu đã nghe tại hiện trường một lần rồi, không muốn lỗ tai phải chịu khổ thêm lần nữa.
Trình độ biểu diễn của các thực tập sinh khác tổ E vẫn ổn, nhưng không biết Dung Hạo bị làm sao, lúc cậu ta hát chỉ có thể dùng hai chữ "khó nghe" để hình dung.
Mặc dù không đến mức kinh khủng như giọng thư ký Nam, nhưng nghe cậu ta hắt vẫn có cảm giác như cực hình.
Diêm La Vương lấy điều khiển tới, giúp cậu ấn tạm dừng, nhìn Dung Hạo đang đứng ở vị trí trung tâm: "Người này là ai vậy, nhìn hơi quen mắt."
Quỳnh Nhân lập tức nhìn sang, phát hiện nhìn từ góc độ này, Dung Hạo thoạt trông khá giống Ban Thù, chủ tích UKITeng hình như cũng họ Ban, là đàn ông, Quỳnh Nhân chưa gặp bao giờ.
"Con trai của mẹ nuôi thì nên gọi thế nào nhỉ? Em không rõ cách xưng hô với họ hàng thân thích lắm." Quỳnh Nhân dừng một chút, "Cũng không phải thân thích...!Cậu ta và Ban Thù rất giống nhau."
Ban Thù là kiểu mắt phượng cằm thon môi mỏng, gương mặt trời sinh trông đã lạnh lùng nghiêm nghị, đường nét trên mắt lại gọn gàng sắc nét, Dung Hạo tuy là nam, nhưng nhìn qua trái lại trông còn dịu dàng thanh thoát hơn Ban Thù một chút.
Địch ý không hiểu mọc từ đâu ra của Dung Hạo với cậu, đừng nói là vì Ban Thù từng nhận nuôi cậu nhé?
Cậu nhắn tin Wechat cho Tống Khương.
[ Tiểu Quỳnh nói bảy người dame*: Đạo diễn, chú có video hiện trường hôm tôi và các thực tập sinh giải cứu trẻ em bị bắt cóc không? Tôi muốn em lại tư thế oai hùng của mình và các thực tập sinh.]
*Gốc là 达咩 là phiên âm của cụm だめです trong tiếng Nhật, để nói về cái gì đó không nên, đừng như vậy, tóm lại cái nick của em Quỳnh ý là Diêm La Vương không nên "chơi" bảy hóa thân cùng một lúc ý.
Hí hí hí...
[ Tống Khương mắc mưa:...]
[ Tống Giang mắc mưa: Video lên hot search rầm rộ như vậy mà cậu không xem à? Video hiện trường toàn bộ đều cung cấp cho phía