Mỗi lần Từ Lê đến Long Thành, Kim Tuyết Thành đều chờ hắn ở tiệm Canh lê Bạch Vân, giống như gặp gỡ những người bạn bình thường khác, không mặn không nhạt nói những chuyện vụn vặt bên lề, chuyện quan trọng hơn thì một câu cũng không nói.
Có một lần, Kim Tuyết Thành đến tiệm chờ như mọi khi, gọi canh lê và dimsum.
Khẩu vị của anh ta và Từ Lê không giống nhau, cho nên gọi một lúc sáu loại, nhưng chờ đến khi đồ ăn bưng lên lại chỉ có ba loại.
Bà chủ liên tục nói xin lỗi, nói mình tuổi tác đã lớn, không làm được nhiều nữa, muốn đóng tiệm về quê dưỡng lão.
Nhưng hàng xóm láng giềng quanh đây đều đã quen đến tiệm bà mua đồ ăn mua canh, cũng tiếc không muốn bà đi, cho nên bà mới cắn răng cố thêm hai năm nữa, nhưng mà dimsum thì không làm được nhiều như trước.
Kim Tuyết Thành nhìn đồ ăn trên bàn, trong lòng tràn đầy phiền muộn bất an.
Có đôi khi anh ta đã nghĩ, tiệm ăn này chính là liên hệ còn lại duy nhất giữa mình và Từ Lê.
Nếu giờ tiệm Canh lê Bạch Vân đóng cửa, cho dù anh ta có tìm được một cửa tiệm khác thì cảm giác cũng không còn giống như xưa nữa, sợi dây liên kết giữa anh và Từ Lê sẽ bị cắt đứt.
Kim Tuyết Thành đột nhiên nản lòng, anh ta không biết mấy tháng mới được gặp mặt một lần ngắn ngủi như này thì có ý nghĩa gì.
Buổi tối, Từ Lê vừa hạ màn một cái, tháo trang điểm, mang theo một thân khí lạnh đi vào cửa hàng.
Kim Tuyết Thành đầy bụng tâm sự, hỏi đối phương có muốn uống rượu không?
Tiệm Canh lê Bạch Vân cũng có bán rượu gạo ướp hoa quế, số độ không phải thấp, thơm thơm ngọt ngọt, Kim Tuyết Thành coi nó như nước ngọt để uống, ngày mai Từ Lê còn có một buổi biểu diễn, cho nên anh chỉ đưa chén của mình cho đối phương, để đối phương nếm chút vị mà thôi.
Từ Lê chạm lên chỗ miệng chén Kim Tuyết Thành uống qua, khẽ nhấp một ngụm nhỏ.
Lúc đó Kim Tuyết Thành đã có chút say say mơ màng, không phát phát ra, hai mắt anh sáng ngời, đầu óc chầm chậm quay cuồng, nói: "Ca sĩ uống một ngụm rượu không khác gì cắt cổ, cẩn thận ngày mai không hát được."
Từ Lê nghe lời để ly xuống, Kim Tuyết Thành lại định rót rượu cho bản thân, bị Từ Lê cản lại.
"Ta đưa cậu về."
Kim Tuyết Thành cười với hắn, gật đầu nói được, chỉ là ánh mắt có chút bi ai.
Hai người đi gần nửa tiếng cho gió rét đêm tối, Kim Tuyết Thành đột nhiên dừng lại, anh nói, Từ Lê, tay tôi lạnh.
Từ Lê cầm lấy tay anh, ủ ấm cho anh.
Thân nhiệt của hắn rất cao, tay Kim Tuyết Thành dần dần ấm hơn, nhưng trong ngực lại thấy lạnh lẽo.
Trong lòng anh thầm nghĩ, chờ đến ngày tiệm Canh lê Bạch Vân đóng cửa, mình và Từ Lê cũng sẽ theo đó mà cắt đứt quan hệ, trở thành hai người xa lạ.
Thực ra nếu nói là cắt đứt, cũng không khỏi quá đề cao bản thân.
Từ Lê chưa từng nói gì, hai người bọn họ chỉ có thể coi như bạn bè bình thường, không thể dùng từ nghiêm trọng như cắt đứt được.
Nhưng ngày đó còn đến nhanh hơn trong tưởng tượng của Kim Tuyết Thành, bà chủ tiệm Canh lê Bạch Vân không cẩn thận gã gãy tay trong cửa hàng, con gái bà không muốn để bà tiếp tục làm việc nữa, kiên quyết đóng tiệm.
Khi Từ Lê đến Long Thành biểu diễn lần nữa, Kim Tuyết Thành đi tới tiệm Canh lê Bạch Vân, cửa hàng cũ đã không thấy đâu nữa, biển hiệu đổi thành ba chữ "Quán Giang Nam".
Kim Tuyết Thành kinh ngạc đi vào trong, đây là một quán chuyên làm món ăn kiểu Giang Nam.
Lúc anh ta đến đã là tám rưỡi tối, khi đó không thể so với bây giờ, đồ ăn không có nhiều món, trong tiệm chỉ còn duy nhất món thịt kho tàu.
Kim Tuyết Thành bèn gọi một chén thịt kho.
Thịt mỡ thì ngấy, thịt nạc thì khô, chủ quán tiết kiệm đường nên lấy nước tương với gạo men đỏ [1] để tạo màu, làm thịt mặn chát.
Anh ta ăn hai miếng, chỉ muốn nôn ra.
Đến chín giờ, Từ Lê vẫn chưa tới, quán đã đến giờ đóng cửa, Kim Tuyết Thành chỉ có thể mượn hộp của quán, mang theo số thịt kho tàu không ăn hết rời đi.
Kim Tuyết Thành đã hạ quyết tâm, quán cũ không còn, sẽ không gặp mặt với Từ Lê nữa.
Nhưng khi ngày này đến, anh ta lại không muốn đơn giản kết thúc như vậy, bèn mang theo hộp thịt kho tàu đi tới rạp hát.
Người của gánh hát nhận ra anh ta, để anh ta đi vào hậu trường.
Từ Lê đang tháo trang sức, trên mặt bôi dầu tẩy trang, làm phấn màu đỏ đen loang lổ, không mở mắt ra nổi.
Kim Tuyết Thành quay lại "Suỵt" một tiếng với nhân viên gánh hát đang định lên tiếng, yên lặng đứng một bên nhìn.
Từ Lê lau sạch mặt mới phát hiện Kim Tuyết Thành đang đứng trước mặt mình, giật bắn một cái.
Kim Tuyết Thành ngồi xuống nói: "Trước đây cứ luôn nghe anh hát, không thì hôm nay anh nghe tôi hát nhé."
Khúc anh nghe nhiều nhất là "Mẫu Đơn đình" và "Đào Hoa Phiến", xướng đoạn của Đỗ Lệ Nương và Lý Hương Quân anh ta học được không ít, nhưng chưa từng học hết.
Lúc còn ở trong rạp hát của Từ Lê thì chính là được người này dạy cho từng âm từng từ.
Từ Lê dạy anh ta hát hí khúc luôn rất kiên nhẫn, không dữ như khi dạy người khác.
Thực ra bình thường tính tình Từ Lê rất tốt, nhưng học hí khúc rất khổ, mọi người cũng quen rồi, sư phụ như là trời vậy, muốn đánh muốn mắng đều không được cãi lại.
Kim Tuyết Thành nghĩ, quãng thời gian mình cùng Từ Lê học hát học diễn là những ngày vui vẻ nhất, trên mặt đối phương luôn mang theo nụ cười thoải mái.
Gióng như bây giờ, Từ Lê vừa nhìn thấy mình, cả người dường như đều sáng lên, đây không phải ảo giác của anh ta, cho nên, Kim Tuyết Thành lại càng buồn bã hơn.
Từ Lê chớp mắt, bảo những người không có nhiệm vụ đi hết ra ngoài, trong hậu trường chỉ còn lại hai người họ.
Hắn yên lặng nghe Kim Tuyết Thành hát hí khúc.
Kim Tuyết Thành hát "Giang Nhi Thủy", từ "Vô tình" hát đến " Sống sống chết chết như ý người, không ai không oán", hát được một nửa thì dừng lại không tiếp tục nữa.
"Có phải tôi hát hay hơn ngày trước không?"
Từ Lê cau mày, tiến bộ thì có tiến bộ đấy, nhưng giọng hát và phong cách đều là học được của người khác.
Sư phụ của hắn là Bạch tiên sinh, học theo Bạch phái, nhưng âm sắc của Kim Tuyết Thành hôm nay lại trầm thấp lưỡng lự, từng từ đều như tiếng than thở, phong cách này rõ ràng là Trần phái.
Trong lòng Từ Lê cảm thấy chua xót: "Cậu theo ai học Trần phái vậy?"
Kim Tuyết Thành thấy sắc mặt không vui của đối phương, trên khuôn mặt vốn xưa nay lạnh băng của mình cũng hiện lên ý cười: "Trương Thanh Lan, cô ấy quay phim hát khúc "Mẫu Đơn đình" ở Long Thành, có bớt chút thời gian dạy tôi."
Từ Lê nghĩ Trương Thanh Lan lớn lên xinh đẹp, là phụ nữ, tuổi mới chừng hai mươi, còn có thể thường xuyên cùng Kim Tuyết Thành gặp mặt thì trong lòng lại càng thấy không vui, cố ý nói: "Hôm nay biểu diễn mệt rồi, buổi tối e là không thể cùng cậu đi uống canh lê được."
Kim Tuyết Thành hơi sững sờ một chút, không nói thêm gì, đặt hộp thịt kho tàu lên trên bàn: "Được, vậy tôi về đây.
Cái này để lại cho anh, nấu mặn quá, tôi ăn không vào."
Trong gánh hát nhiều người, diễn hí khúc lại cực khổ, mọi người luôn cảm thấy ăn không đủ no.
Chỗ thịt kho tàu này, bọn họ có thể thêm nước với khoai tây vào nấu lại, mỗi người một bát nóng hổi, coi như thêm món.
Kim Tuyết Thành bỏ đồ lại rồi rời đi luôn, nhất thời trong lòng Từ Lê cảm thấy trống rỗng, hốt hoảng không yên.
Hắn về Địa Phủ tóm rịt lấy Diêm La Vương kể lể từ đầu đến cuối một lượt.
Diêm La Vương bận rộn công tác thế mà lại dừng bút, chăm chú lắng nghe hắn dong dài.
"Anh đã xem qua Sổ sinh tử của người kia chưa?" Diêm La Vương hỏi.
Từ Lê, cũng chính là Tống Đế Vương lắc đầu nói: "Ta không dám xem."
Tóm lại đều là một câu có duyên nhưng không có phận, xem cũng chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.
Địa Phủ là nơi phán xét, là ngục giam, không phải động tiên trên trời.
Cư dân Địa Phủ tuy nhiều, nhưng nếu phân loại chỉ có thể chia làm hai loại, người canh giữ và người bị canh giữ.
Tống Đế Vương mà còn bị ép phải lên Dương gian giả làm người thường, để giúp cân bằng tâm lý bản thân, hắn làm sao nỡ để Kim Tuyết Thành ở lại cùng mình.
Huống hồ nếu Kim Tuyết Thành sống đến bảy, tám chục tuổi mới qua đời, sợ rằng đã sớm ba con năm cháu, trong lòng đâu còn nhớ đến hắn.
Diêm La Vương: "Nếu anh thật sự thích người ta thì cũng đừng bỏ cuộc, khó hơn nữa cũng có thể nghĩ cách giải quyết, đừng để sau này phải hối hận là được."
Tống Đế Vương nghe thế thì lắc đầu, Diêm La Vương đã tồn tại từ