"Vũ hội sao? Nên rủ Aya đi hok ta" nó nghĩ. Hắn thỉ mặt mày như đít khỉ, cứ nhăn nhó khó chịu vì tên ngồi ở trên. Hắn và tên đó là kẻ thủ không đội trời chung, hắn ghét nhất cái mặt đểu giả của Niran và cái tính kiêu ngạo chả coi ai ra gì ấy. Lần này phải để cho Kami trừng trị.
-Em hèm-nó tằng hắng, hắn giật thột, mặt lúng túng, dễ thương phết.
Những tiếc học trôi qua êm đềm, cho đến giờ về. Nó chạy nhanh sang lớp của Ayame, nhanh chóng kéo tay nhỏ đi chẳng để nhỏ hiểu mô tê gì.
-Gì vậy, Kami?-Aya hỏi.
-Về nhà tớ-nó trả lời
-Nhà cậu, thiệt hả, vậy lẹ đi-Aya nhảy cẩn lên mà lôi nó đi
-Khoan đã, cậu định chạy như vậy mà về sao?-nó kéo tay Aya lại.
-Chứ sao?-Aya ngây thơ nói.
-Haizzz, đi qua đây-nó kéo Aya vào một con hẻm, nắm lấy tay cô rồi nhắm mắt. Bất chợt mở mắt, mọi vật đông cứng, chỉ có nó và Aya còn đang nhận thức được. "Đùng" một tiếng rầm trời vang lên trong không gian đông cứng. Mọi thứ trở lại như cũ, nó và Aya đang đứng trong nhà.
-Woa, hay quá à, cậu đỉnh thiệt đó Kami.-Aya khen nó tới tấp.
-Chị!!!!!!!-tiếng của Kim lanh lảnh kêu lên
-Chị về sớm vậy-tiếng hơi trầm hơn của Dương cũng cất lên. Hai thiên thần xuất hiện, Aya đứng hình ngây ngất, dễ thương kinh khủng nhưng lạo toát lên vẻ quý phái của bậc quan vua. Đôi mắt to hữu thần, môi nhỏ da trắng, vật đỗ lòng người.
-Ai vậy Kami?-Aya hỏi nhỏ
-Em mình
-Em ruột hả?
-Không.
Aya ngay lập tức chạy qua bên Kim và Dương bắt chuyện, ba người nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Nó cũng vui lây, bỗng, đầu nó nhức kinh khủng, chỉ muốn ngất đi nhưng nó ráng kiềm chế, tựa vào ghế mắt nhắm lại, cô gắng vượt qua nỗi đau. Nỗi đau biến mất, nó thở phào, mặt hơi có mồ hôi. Nó lên tiếng:
-Kim, Dương, hai em có muốn đi vũ hội của trường chị không?
-TỤI EM ĐƯỢC ĐI HẢ CHỊ?-tụi nhỏ như bùng nổ.
-Đúng!
-YESS, ĐƯƠNG NHIÊN LÀ ĐI RỒI.
-Vậy thì chuẩn bị mặt nạ đi nhé!
-Ya húuuu-Kim và Dương lật đật chạy lên lầu chuẩn bị đồ.
-Cậu định cho Kim và Dương đi sao?-Aya hỏi như không tin vào tai mình.
-Uhm em mình mà!-nó trả lời, Aya sướng run.
-Yêu cậu quá!!! Vừa xinh lại giỏi còn hiểu được người ta thì ai mà không mê cho được- ôm lấy nó hun một cái. Nó giật mình, chưa ai làm vậy với nó,trừ ba mẹ nó bao giờ, cảm giác thật...thân thương.
Nhẹ xoa đầu Aya. Nó cười nhẹ.
-Biết rồi, Aya con nít quá-nó nói, Aya lè lưỡi.
-------------------tôi là đường phân cách thời gian---------------
Tối nay là vũ hội, học sinh được nghỉ để chuẩn bị cho vũ hội tối nay. Hắn thì không biết dở chứng gì lại hẹn nó ra công viên.
-Có chuyện gì?-nó hỏi giọng lạnh như tiền.
-Tôi...uhm..tôi muốn nhờ cô một chuyện-hắn ngập ngừng.
-Hửm?
-Tôi muốn nhờ cô giả vờ đứng về phe tôi để trị cho tên NIRAN kia một trận-hắn nhấn mạnh chữ Niran.
-Chơi hèn sao?
-Đâu có! Chỉ là giả vờ thôi mà-hắn phụng phịu
-Uhm..thôi cũng được, dù gì cũng chán, được tôi giúp anh, nhưng...
-Gì? Nói lẹ đi!-hắn giục.
-anh phải làm cho tôi hai chuyện,ok?
-Uhm-hơi nghĩ ngợi-Ok, tới luôn!
-Thế, bye, tối nay gặp-nó nói rồi bước đi, để lại hắn ngồi cười như trốn trại.
-------------------tôi vẫn là đường phân cách thời gian----------------
-Em định lộ mặt luôn sao?-Franky hỏi, giọng hơi cười.
-Ừ-nó trả lời
-Thế thì cẩn thận, nhan sắc này sẽ làm hại cho đời đấy!-anh nói, nó nhún nhẹ vai. Trông nó bây giờ quá xinh đẹp, mái tóc đen nhánh được uốn nhẹ và xoã ra, đôi mắt đen to hữu thần được đánh nhẹ làm tăng thêm thập phần quyến rũ, làn da trắng bạch không tỳ vết được điểm thêm sợi dây chuyền Rubi cực tinh xảo. Đặc biệt chiếc váy trắng dài mềm mại hơi xoè làm nó nhìn như một công chúa bước ra từ cổ tích. Đeo mặt nạ lên che hầu như nửa khuôn mặt, nó bước đi. Aya cũng được nó tân trang làm cô dễ thương hơn hẳn. Chiếc đầm xoè dài tới gối màu hồng phấn được một sợi dây bảng vừa thiết nhẹ quanh eo, mái tóc không quá dài được tết rồi để sang một bên, trên cổ lấp lánh sợi dây chuyền làm bằng đá Saphere. Aya cực kì hạnh phúc khi thấy mình trong bộ dạng này nên cảm ơn nó tới tấp. Nó chỉ nhẹ mỉm cười rồi cùng Kim và Dương bước đi, cả ba đồng loạt trùm áo chùng lại. Kim, Dương mỗi người một tay kéo Aya đi. Trời bắt đầu tối dần bốn người bước vào con hẻm nhỏ. Dừng lại, nó biến mất, sau khi nó biến mất, Kim và Dương cũng đồng loạt biến mất lôi cả Aya biến vào hư vô. Sau khi Aya mở mắt ra thì đã thấy mình đứng ở con hẻm gần trường. Cho dù đã làm một lần nhưng hình như lần này ít phô trương hơn thì phải, không nổ đùng đùng như lúc nãy nữa. Cả bốn bước gần về phía ngôi trường nhộn nhịp, cả bốn như người vô hình lẫn váo đám đông nhưng khi đến trước cổng thì nảo vệ chặn lại. Nó thở dài nhìn Aya, cả hai rút thẻ ra trình lên ông rồi mới vào.
-Tiệc nhộn nhịp ghê ha chị?-Kim mắt sáng rỡ.
-Vui hơn tiệc ở Băng Quang điện nhiều-Dương thêm, nó không nói gì cả, bốn người như vô hình cứ lẫn vào mọi người.
-Sao tớ không cần mặc áo chùng vậy?-Aya hỏi.
-Bọn mình mặc là đủ rồi, cậu không cần
-Ờ.
-Bọn nó