Có những chuyện, cho dù có tinh thông đến đâu vẫn không thể hiểu...
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
~-Anh ...phản bội tôi....vì cô gái kia?nó cất giọng băng lãnh, áp suất không khí ngày càng thấp.
-T...tôi...chẳng phải là tại em sao?-Hắn đau khổ nhìn nó, nó im lặng, chờ đợi một câu trả lời
-Em là người đã nhẫn tâm rời bỏ tôi, vẫn chưa cho tôi một câu trả lời cho việc này!!-Hắn kích động
-Tôi chưa làm chuyện có lỗi.
-Em! Tôi đợi em chừng ấy năm chỉ để nhận được những câu nói vô tình này thôi sao?!!!!!-Hắn gần như mất bình tĩnh
-Đợi? Với cô gái kia?-Nó một lần nữa nhắm vào cái vết thương trách nhiệm của hắn
-Em thật sự có thể vô tình đến vậy sao?? Tình cảm tôi dành cho em chưa một lúc nào thay đổi!!-Hắn cười chua xót.
-Tôi không nhớ anh...chỉ biết anh nợ tôi.-Nó lạnh nhạt
-Kami! Em có tin em nói thêm một lời nữa thì tôi sẽ tiến hôn em không hả????-Hắn trong lúc giận quá hoá ngu mà thốt ra lời này. Nó thoáng sửng sốt...quen thuộc quá...
-Tạm biệt.-Nó biến mất, kết giới được hoá giải, Abigail lảo đảo chạy đến bên Ken, gương mặt trắng bệch.
~*~*~*~*~*~*~*~*~*
*Trong Băng Quang bí thuật sử, có một bí thuật có thể thực hiện để khôi phục kí ức của chính mình, để thực hiện bí thuật này, người thi triển cần có một nguồn năng lượng khổng lồ, và Tử Thanh hoàn toàn dư thừa sức lực để thực hiện...
-Người...có chắc không khi ra quyết định này?-Dương hỏi, cậu không thể để hai cô nàng kia biết vì hai cô ấy chắc chắn sẽ ra sức ngăn cản, cho dù là bằng tính mạng...
-Đã không còn lựa chọn-nó trả lời, rồi ngồi xuống, tư thế thiền...
Dương nhẹ thở dài, tay vẽ hình bát quái xuống đất, miệng lẩm nhẩm thần chú.
-Thời gian thay đổi kí ức, quá khứ rồi sẽ lu mờ, chỉ mong một cơ thể bất tử, một linh hồn bất diệt, mang kí ức trở về với thực tại, Memomaze!-Lúc câu thần chú kết thúc cũng là lúc vòng tròn bát quái sáng lên, ánh sáng bao trùm lấy cơ thể bé nhỏ, kí ức như một cuốn phim quay chậm dần hiện ra...Dương đưa tay gom kí ức lại thành một khối rồi đưa vào đầu nó, ánh sáng dần tắt...nó cũng tỉnh giấc, "Kami" đã ngủ yên nay đã tỉnh giấc...
-Chị...không sao chứ...?-Dương ngập ngừng, nó ngẩng mặt lên...Dương giật mình. Một giọt