*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong khi Trần Nhất Nhiên đang bận điều tra tài sản của Đỗ Ngôn Uy, thì Đỗ Ngô Uy đang ở trong khách sạn nghiên cứu cách trang điểm cho ngày mai.
Trong phòng có camera, Đỗ Ngôn Uy cũng biết chương trình sẽ biên tập lại cảnh anh ta tự trang điểm cho mình, cho nên cũng thể hiện một chút hài hước để phù hợp với chương trình giải trí.
Nhưng anh ta diễn rất tự nhiên, dù sao loại chuyện tự trang điểm cho bản thân như thế này… Thì không cần cố ý suy nghĩ kịch bản cũng sẽ có rất nhiều tâm trạng chồng chất.
“Lâm Lâm trắng hơn tôi, nếu dùng kem nền này chắc sẽ không phù hợp đâu nhỉ?” Dụng cụ mà Đỗ Ngôn Uy đang trang điểm chính là dụng cụ anh ta thường dùng. Màu sắc của kem nền này phù hợp với màu da của anh ta, nhưng có lẽ sẽ không ổn khi lên da của Lệ Lâm Lâm.
“Nhưng có lẽ ngày mai sẽ dùng đồ trang điểm của Lâm Lâm, nên tôi chỉ cần luyện thêm một chút kỹ thuật là được.” Sau khi nghĩ thông chuyện này, Đỗ Ngôn Uy gật gật đầu, sau đó tiếp tục trang điểm. Tối hôm đó anh ta luyện tập rất chăm chỉ, đến tận nửa đêm mới ngủ, nếu có điện thoại thì anh ta nhất định sẽ chụp lại kiệt tác của mình để gửi cho Lệ Lâm Lâm.
Sau khi trải qua một đêm chuẩn bị trước, thì ngày hôm sau Đỗ Ngôn Uy trang điểm cho Lệ Lâm Lâm tương đối thuận lợi. Dù sao thì mục đích cuối cùng của chương trình cũng không phải là tranh tài xem ai là người trang điểm cho khách mời nữ đẹp nhất, mà là muốn quay được cảnh mập mờ đầy ngọt ngào giữa hai người trong quá trình trang điểm.
Cảm xúc của Lệ Lâm Lâm và Đỗ Ngôn Uy ở trong chương trình giải trí đều khá tốt, cả hai đã đóng góp rất nhiều hình ảnh thực tế cho việc chỉnh sửa của tổ chương trình. Về phần trang điểm cho khách mời nữ, nó cũng không quá quan trọng, vì dù sao tổ chương trình cũng sẽ giúp các khách mời nữ sửa lại một chút, sẽ không thật sự để bọn họ ra ngoài với bộ mặt này.
Lệ Lâm Lâm cũng đi qua nhìn thử khuôn mặt sau khi trang điểm của hai khách mời nữ còn lại, công bằng mà nói, Đỗ Ngôn Uy là người trang điểm tốt nhất.
Sau khi ghi hình cho phần này xong thì cũng đã gần mười giờ, Lệ Lâm Lâm và Đỗ Ngôn Uy lên xe do tổ chương trình sắp xếp, tiến đến địa điểm hẹn hò.
Sau khi kết thúc một cuộc họp vào buổi sáng, Trần Nhất Nhiên trực tiếp quay về phòng làm việc của mình. Phó Áng Tư nhìn bộ dạng hồn lìa khỏi xác của anh, bát quái hỏi trợ lý Ngô: “Tổng giám đốc Trần bị làm sao thế? Lại cãi nhau với em gái Lâm Lâm à?”
Trợ lý Ngô nhìn xung quanh một chút, nói nhỏ với Phó Áng Tư: “Còn tệ hơn cơ.”
“Còn tệ hơn?” Phó Áng Tư suy nghĩ, kinh ngạc nói, “Chẳng lẽ em gái Lâm Lâm có bạn trai?”
Đừng nói là Trần Nhất Nhiên, đến Phó Áng Tư anh đây cũng không đồng ý!
Trợ lý Ngô đáp: “Em gái Lâm Lâm tham gia một chương trình giải trí về tình yêu, điều kiện của khách mời nam cũng không tệ lắm.”
Phó Áng Tư sửng sốt một chút, sau đó lại bật cười: “Chỉ có vậy thôi hả? Không phải trước đó tổng giám đốc Trần cũng đi coi mắt hay sao? Cậu ấy tham gia coi mắt, em gái Lâm Lâm tham gia chương trình giải trí về tình yêu, rất công bằng.”
Trợ lý Ngô: “…”
“Hơn nữa, chương trình giải trí đều là giả, tất cả đều do hiệu ứng của chương trình, không phải thật sự ở cùng nhau.” Phó Áng Tư vỗ vỗ vai trợ lý Ngô, nói, “Ráng khuyên nhủ tổng giám đốc Trần nhà cậu cho tốt đi nhé, nói cậu ta suy nghĩ thoáng lên.”
“…” Sau khi trợ lý Ngô trở lại văn phòng của mình, anh ta đã điều tra một chút về chương trình giải trí mà Lệ Lâm Lâm tham gia. Tuy nói các chương trình giải trí đều là giả, thậm chí có sẵn kịch bản, nhưng… Cặp khách mời tham gia trước đó đã thật sự thành đôi!
Đến bây giờ còn chưa chia tay!
Khi nghĩ đến đây, trợ lý Ngô bắt đầu lo lắng. Em gái Lâm Lâm mới hai mươi tuổi, đây là độ tuổi mơ mộng về tình yêu, hơn nữa chàng trai kia cũng rất ưu tú, hai người cùng nhau ghi hình cho chương trình giải trí trong vòng ba tháng, lỡ như diễn giả thành thật, thì hai người bọn họ sẽ thật sự thành đôi!
Trợ lý Ngô vừa nghĩ đến đây, Trần Nhất Nhiên đã gọi anh ta đến văn phòng tổng giám đốc. Trần Nhất Nhiên ngồi trên ghế làm việc, máy tính trước mặt đang mở, nhưng trợ lý Ngô không biết anh đang nhìn cái gì.
Trần Nhất Nhiên trầm mặc nhìn màn hình máy tính một lúc, mở miệng nói: “Cậu giúp tôi điều tra một chút, lịch trình hôm nay của Lâm Lâm là gì.”
Chuyện này trợ lý Ngô đã điều tra từ lâu, vì anh ta biết chắc rằng Trần Nhất Nhiên sẽ hỏi: “Hôm qua tôi đã hỏi thăm kỹ càng, hôm nay Lâm Lâm và Đỗ Ngôn Uy sẽ đến công viên giải trí hẹn hò một ngày, chính là khu chúng ta mới xây.”
“Công viên giải trí của chúng ta?” Trần Nhất Nhiên híp mắt, nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng đứng lên, “Lịch trình của ngày hôm nay tạm thời điều chỉnh lại một chút, tôi muốn đi thị sát hoạt động kinh doanh của công viên giải trí.”
“… Vâng, tổng giám đốc Trần.” Trợ lý Ngô lập tức đi làm theo lời dặn, vì muốn cho người phụ trách công viên giải trí chuẩn bị sẵn tâm lý, anh ta còn đặc biệt gọi điện thoại báo trước cho bọn họ.
Tập đoàn Hoa Sang kinh doanh nhiều ngành nghề, vì thế sẽ không có khả năng Trần Nhất Nhiên để ý đến từng hạng mục, cho nên hầu hết nhân viên trong Hoa Sang đều chưa từng nhìn thấy mặt anh.
Nhưng người phụ trách công viên giải trí đã gặp Trần Nhất Nhiên vài lần, đó là khi hạng mục mới thành lập và trong một cuộc họp, anh ta đã may mắn chứng kiến được phong thái của Trần Nhất Nhiên, nhưng mà bây giờ… Sếp lớn đột nhiên nói rằng muốn tới thị sát, đây đích thực là cơn ác mộng!
Trong thời gian ngắn nhất, anh ta đã triệu tập quản lý của các bộ phận khác nhau để mở một cuộc họp khẩn cấp, nội dung của cuộc họp chính là để thông báo Trần Nhất Nhiên sẽ đến thị sát hoạt động của công viên giải trí, yêu cầu bọn họ phải quản lý tốt nhân viên dưới trướng của mình, nhất định phải để lại ấn tượng tốt cho Trần Nhất Nhiên.
Nếu không tiền thưởng cuối năm khó mà giữ được.
Đối với các nhân viên trong Hoa Sang, Trần Nhất Nhiên là một nhân vật trong truyền thuyết, hôm nay có cơ hội gặp được chân nhân, mọi người ai nấy cũng đều hồi hộp, đồng thời có chút chờ mong, đặc biệt là các nhân viên nữ.
—— Khi tổng giám đốc Trần xuất hiện trên trang bìa tạp chí Kinh tế và Tài chính, bọn họ đã thủ sẵn cho mình mỗi người một quyển.
Hình ảnh của Trần Nhất Nhiên trên trang bìa tạp chí còn đẹp trai hơn các minh tinh nam trên tạp trí thời trang, thật khó để người ta kìm lại ý nghĩ sâu xa trong đầu.
“Hôm nay trùng hợp có một chương trình giải trí đến ghi hình, mọi người nhất định phải làm tốt các biện pháp an ninh, giữ gìn trật tự thật tốt, tuyệt đối không được để xảy ra chuyện!
“Rõ!”
“Vậy thì mọi người trở về vị trí đi, nhớ biểu hiện thật tốt!”
Khi xe của Trần Nhất Nhiên đến trước cổng công viên giải trí, giám đốc Lý của công viên giải trí đã đứng sẵn ở bên ngoài cùng với một số nhân viên nồng cốt.
Trần Nhất Nhiên vừa đi đến, bọn họ lập tức đưa hoa tươi đã chuẩn bị trước cho anh —— Còn cử nhân viên xinh đẹp
nhất trong công viên giải trí đến đưa hoa.
“…” Trần Nhất Nhiên im lặng nhận hoa, sau đó giao lại cho trợ lý Ngô, “Không cần nhiều người đi theo tôi như vậy, quá rầm rộ, sẽ ảnh hưởng đến khách du lịch.”
“Vâng, vâng.” Giám đốc Lý giải tán mọi người, chỉ giữ lại một người quản lý ở bên cạnh, sau đó cùng Trần Nhất Nhiên đi thị sát hoạt động của công viên giải trí.
Mặc dù Trần Nhất Nhiên chỉ mang theo trợ lý Ngô, bọn họ một nhóm bốn người, nhưng bởi vì bốn người đều mặc vest và đi giày tây, lại thêm nhan sắc nổi bật của Trần Nhất Nhiên, nên vẫn ảnh hưởng đến khách du lịch như thường.
Giám đốc Lý nhìn những du khách xung quanh đang nhao nhao chĩa camera về phía Trần Nhất Nhiên, cũng không biết có nên tiến lên ngăn cản hay không.
Cũng may, diễu hành xe hoa đã bắt đầu, mọi người đều bị xe hoa hấp dẫn, nên không còn chú ý đến Trần Nhất Nhiên.
Giám đốc Lý thở phào nhẹ nhõm, tổng giám đốc Trần còn nói bọn họ làm rầm rộ, nhưng người “rầm rộ” nhất vẫn là anh.
Trần Nhất Nhiên đứng một bên nhìn màn biểu diễn của xe hoa, sau đó nhấc chân đi tiếp. Giám đốc Lý theo sát phía sau, giới thiệu với anh các khu vui chơi hằng ngày và công việc của các bộ phận khác, khi đi đến trước một địa điểm tham quan, anh ta như một hướng dẫn viên thực thụ, giới thiệu từng đặc điểm cho Trần Nhất Nhiên.
Trần Nhất Nhiên vốn là vì Lệ Lâm Lâm mà đến, nhưng dù sao cũng đã đến, nên thuận tiện nghe giám đốc Lý báo cáo một chút, anh cũng đưa ra một số đề xuất để cải tiến hoạt động của bọn họ.
Trợ lý Ngô đứng bên cạnh: “…”
Tổng giám đốc Trần thật sự là ế bằng thực lực.
Sau khi nói vài câu về công việc, Trần Nhất Nhiên bỗng nhiên hỏi: “Tôi nghe nói hôm nay có chương trình giải trí đến đây ghi hình?”
“Đúng vậy.” Giám đốc Lý liên tục gật đầu, “Đây cũng là hợp tác để tuyên truyền cho công viên giải trí của chúng ta. Trước khi ghi hình, chúng tôi đã lên kết hoạch chi tiết để đảm bảo không ảnh hưởng đến du khách, cũng như giữ hiện trường an toàn.”
“Ừ.” Trần Nhất Nhiên gật đầu, “Đưa tôi đến chỗ ghi hình.”
“Vâng.” Giám đốc Lý dẫn anh đến nơi ghi hình, còn đặc biệt giới thiệu với anh chương trình này, “Minh tinh nữ đến ghi hình hôm nay chính là Lệ Lâm Lâm, người đã giúp chúng ta quay đoạn phim quảng cáo. Gần đây cô ấy rất nổi tiếng, fan hâm mộ cũng rất nhiều, vì đề đảm bảo hiện trường trật tự nên chúng tôi đã lên khá nhiều phương án.”
Trần Nhất Nhiên không nói gì, chỉ đi theo anh ta đến chỗ ghi hình, giám đốc Lý liên lạc với người phụ trách của chương trình thì biết được bọn họ đang ở chỗ vòng đu quay, nên ngay lập tức dẫn Trần Nhất Nhiên đến đó.
Khi đến nơi, vừa vặn nhìn thấy Lệ Lâm Lâm và Đỗ Ngôn Uy đang ngồi trong cabin của vòng đu quay. Vì để không ảnh hưởng đến các du khách khác, ngoại trừ cabin trước và sau của Lệ Lâm Lâm, thì các cabin còn lại vẫn đón khách như thường.
Bởi vì những trò chơi như thế này đều phải xếp hàng, cho nên bên trong vòng đu quay rất ít khách, sẽ không dễ gây ra hỗn loạn, bên ngoài vòng đu quay đang được ghi hình, nhưng vì có bảo vệ duy trì trật tự nên không xảy ra tình huống bất ngờ.
Trần Nhất Nhiên nhìn cánh cửa cabin đang đóng chặt của Lệ Lâm Lâm và Đỗ Ngôn Uy, lập tức nhíu mày: “Bọn họ ghi hình cũng không cần camera man đi theo sao?”
Giám đốc Lý vô cùng hiểu biết nói với anh: “Cabin bọn họ đang ngồi đã được xác định từ trước, bên trong có lắp đặt camera, không cần camera man đi theo.”
Khi nói đến đây, giám đốc Lý còn cho biết thêm: “Đây là chương trình giải trí về tình yêu, nhất định sẽ tạo cơ hội để cho khách mời ở chung với nhau, vòng đu quay không gian hạn chế như vậy, từ từ lên cao nhìn rất lãng mạn, cặp đôi trẻ nào cũng thích lên đó ngồi, thật sự là một dịp tuyệt vời để hâm nóng tình cảm.”
Trợ lý Ngô: “…”
Giám đốc Lý này, thật ra anh không cần giới thiệu chi tiết vậy đâu.
Quả nhiên, sau khi Trần Nhất Nhiên nghe anh ta miêu tả, sắc mặt liền trở nên khó coi: “Cái này đi một vòng mất khoảng bao lâu?”
Giám đốc Lý trả lời: “Đi một vòng mất khoảng hai mươi phút.”
Trần Nhất Nhiên nhíu mày nói: “Ngồi trong đó hai mươi phút để làm cái gì? Không thấy nhàm chán sao?”
“…” Giám đốc Lý thật sự không ngờ tổng giám đốc Trần còn “thẳng” hơn cả mình, “Ngồi ở bên trong có thể ngắm phong cảnh, chụp ảnh, các cặp đôi cũng có thể ngọt ngào gọi nhau anh anh em em, à đúng rồi, không phải còn có truyền thuyết về vòng đu quay hay sao? Khi lên đến điểm cao nhất, những cặp đôi hôn nhau sẽ được ở bên nhau mãi mãi, cho nên rất nhiều cặp đôi sẽ hôn môi khi lên đến điểm cao nhất”
“Hôn môi?!”
“… Đúng, đúng vậy.” Tại sao tổng giám đốc Trần lại mẫn cảm với hai từ hôn môi này vậy? Chẳng lẽ do anh độc thân?
Với điều kiện của tổng giám đốc Trần, muốn tìm kiểu người nào mà không có, vậy mà lại ghen ghét với những cặp đôi hôn nhau?
Giám đốc Lý suy nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Trợ lý Ngô đứng bên cạnh ra sức nháy mắt với anh ta, muốn anh ta im miệng, giám đốc Lý nhìn trợ lý Ngô một lúc, lo lắng hỏi: “Trợ lý Ngô, có phải mắt cậu khó chịu không? Để tôi kêu người lấy thuốc nhỏ mắt cho cậu nhé? Trông công viên giải trí có phòng y tế, những thứ cần thiết đều ở đó, phòng trường hợp du khách đột nhiên không thoải mái.”
Giám đốc Lý tận dụng hết mọi cơ hội để quảng bá cho cơ sở vật chất của bọn họ, cố gắng thể hiện tất cả những ưu thế trước mặt tổng giám đốc Trần.
Còn trợ lý Ngô chỉ đành im lặng ngậm miệng.
Giám đốc Lý, tiền thưởng cuối năm của anh có lẽ tan thành mây khói rồi.
Trong hai mươi phút đó, Trần Nhất Nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào cabin của Lệ Lâm Lâm, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng luôn hai tấm sắt. Hai mươi phút dài đằng đẵng trôi qua, Lệ Lâm Lâm và Đỗ Ngôn Uy cuối cùng cũng xuống mặt đất, nhân viên đi lại mở cửa cho hai người.
Đỗ Ngô Uy rất lịch sự đỡ tay Lệ Lâm Lâm, để cô bước xuống. Gót giày vừa giẫm lên mặt đất, Lệ Lâm Lâm đã nhìn thấy Trần Nhất Nhiên sắc mặt lãnh đạm đứng ở bên kia.
Sắc mặt này giống hệt sắc mặt của người chồng đi đánh ghen.