Đối với nhân viên Hoa Sang, Trần Nhất Nhiên đã không bình thường nhiều ngày, Phó Áng Tư thậm chí còn nghi ngờ anh đã bị người ta yểm bùa, muốn đi tìm sư phụ trừ tà cho anh.
Trợ lý Ngô, với tư cách là một trợ lý đặc biệt luôn giúp ông chủ giải quyết các vấn đề, nên kể từ khi biết tin Lệ Lâm Lâm tham gia chương trình giải trí về tình yêu, anh ta vẫn luôn theo dõi sát sao động thái của chương trình. Vì vậy, sau khi biết được chương trình có “Khách mời kick hall”, anh ta đã lập tức thông báo cho Trần Nhất Nhiên.
Lúc đó, Trần Nhất Nhiên nhìn tài liệu do trợ lý Ngô tổng hợp, đã trầm tư rất lâu. Trợ lý Ngô không biết Trần Nhất Nhiên sẽ làm gì, nhưng anh ta cảm thấy xác suất anh tham gia sẽ không cao, dù sao ngày nào công ty cũng có nhiều việc chờ anh giải quyết, nên anh làm gì còn có thời gian tham gia chương trình giải trí.
Mấy ngày nay, Trần Nhất Nhiên suy nghĩ rất nhiều, có không ít người nói với anh rằng anh đã thích Lệ Lâm Lâm, mà anh lại không nhận ra. Nhưng rõ ràng bây giờ anh đã nảy sinh ham muốn với Lâm Lâm, liệu anh còn có thể thuyết phục bản thân mình rằng anh chỉ xem Lâm Lâm như là em gái hay không?
Anh chắc chắn sẽ không suy nghĩ như vậy với em gái của mình.
Có thể dẫn dắt Hoa Sang đi đến ngày hôm nay, thì tất nhiên Trần Nhất Nhiên sẽ là một người có thể phân tích vấn đề và phân tích chính mình. Khi gặp rắc rối trong công việc, anh sẽ luôn tìm ra nguyên nhân từ bản thân trước, vì nguyên nhân của chính mình mới là thứ dễ giải quyết nhất.
Hiện tại vấn đề trước mắt đã quá rõ ràng, tình cảm mà anh dành cho Lâm Lâm không phải tình cảm trong sáng, mặc dù anh không biết sự thay đổi này bắt đầu từ khi nào, nhưng rõ ràng anh đã phát hiện quá muộn.
Vấn đề nằm ở chỗ anh, nên anh phải tự mình giải quyết. Trốn tránh không phải là cách để giải quyết vấn đề, vì vậy anh sẽ làm theo trái tim của mình, đưa ra một quyết định.
“Giúp tôi sắp xếp một chút, tôi muốn tham gia.”
Trợ lý Ngô sững sờ, lập tức gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Trần, tôi sẽ liên hệ với tổ chương trình ngay bây giờ.”
Trợ lý Ngô cảm thấy Phó Áng Tư nói rất đúng, có lẽ tổng giám đốc Trần đã bị bỏ bùa.
Trần Nhất Nhiên không phải là ứng cử viên duy nhất cho vị trí “Khách mời kick hall” của tổ chương trình, nhưng anh chắc chắn là người có điều kiện nhất và xuất sắc nhất, cho nên đạo diễn hoàn toàn không do dự, lập tức quyết định chọn anh.
Và bây giờ, Trần Nhất Nhiên đang ngồi trước mặt Lệ Lâm Lâm.
Còn hỏi cô về kế hoạch của buổi hẹn hò ngày hôm nay.
Trần Nhất Nhiên phát hiện, hai chữ “Hẹn hò” này không hề gượng gạo và khó khăn như anh nghĩ, thậm chí nó còn giống như lời hẹn trước.
Lệ Lâm Lâm xiên bánh mì trong dĩa mà Trần Nhất Nhiên đưa cho cô, không trả lời anh ngay lập tức. Ngày hôm qua, cô và Đỗ Ngô Uy không biết sẽ có khách mời kick hall, cho nên bọn họ đã bàn xong kế hoạch hẹn hò, nhưng bây giờ lại đổi người, kế hoạch ban đầu của cô cũng phải thay đổi một chút.
“Hôm nay, chúng ta chơi trò trốn thoát khỏi mật thất đi.” Lệ Lâm Lâm nhìn Trần Nhất Nhiên, mỉm cười nhìn anh.
Dao nĩa trong tay Trần Nhất Nhiên chợt dừng lại: “Trốn thoát khỏi mật thất?”
Trần Nhất Nhiên nhớ lại lần đầu Lệ Lâm Lâm và Đỗ Ngôn Uy gặp nhau cũng chính là trong mật thất, thậm chí cư dân mạng còn nói rằng đó là nơi tình yêu của họ bắt đầu.
À.
“Có thể.” Trần Nhất Nhiên không hề do dự gật đầu, đã nhiều năm anh không chơi trốn thoát khỏi mật thất, lần cuối cùng chơi là ở nước ngoài, lúc đó anh đi cùng với bạn học. Nhưng anh và Đỗ Ngôn Uy không giống nhau, não của anh từ khi nhỏ đã rất tốt, mật thất hoàn toàn không làm khó được anh.
Nhìn thấy anh đã cắn câu, Lệ Lâm Lâm không nhịn được cong môi: “Chúng ta sẽ chơi về chủ đề kinh dị, chẳng hạn như zombie, nhà ma nè, còn có bệnh viện tâm thần.”
“…” Trần Nhất Nhiên trầm mặc nhìn cô, “Bây giờ trốn thoát khỏi mật thất đã đa dạng như vậy?”
Chỉ giải mã thôi không tốt sao? Cần gì màu mè như vậy?
Lệ Lâm Lâm nói: “Đúng thế, có phải lâu rồi anh không tham gia các hoạt động giải trí, nên bây giờ sắp biến thành người rừng rồi không?”
Trần Nhất Nhiên: “…”
“Anh đi không?” Lệ Lâm Lâm tỏ thái độ với anh, cô và Trần Nhất Nhiên đã quen biết nhau mười mấy hai mươi năm, cô không dám nói rằng mình hoàn toàn hiểu anh, nhưng cô cũng nắm chắc bảy tám phần.
Túm quần lại, cô biết Trần Nhất Nhiên rất sợ ma.
Đừng nghĩ Trần Nhất Nhiên trưởng thành thì sẽ không còn sợ, loại tâm lý này rất khó vượt qua, rất có khả năng anh sẽ không vào được một nửa mật thất.
Trần Nhất Nhiên mím môi, cuối cùng cũng gật đầu: “Có thể.”
“Được thôi, cứ quyết định vậy đi.” Lệ Lâm Lâm vui vẻ phủi phủi tay, “Lần trước em nghe Trần Hi nói rằng có một mật thất về chủ đề zombie, kích thích vô cùng, mà em chưa tìm được cơ hội để đi, hôm nay chúng ta hãy đến đó đi.”
“Ừ.” Trần Nhất Nhiên gật gật đầu, nhìn cô, “Em không sợ?”
Đương nhiên anh biết Lệ Lâm Lâm đang tính toán điều gì, nhưng cô cũng nghĩ không thử xem cô bao nhiêu tuổi, tính kế người khác rồi cuối cùng thành hại chính mình.
Lệ Lâm Lâm đáp: “Em không sợ!”
Chỉ cần có thể khiến Trần Nhất Nhiên sợ hãi, cô hy sinh một chút thì có đáng gì!
“Vậy được.” Trần Nhất Nhiên lại cầm dao nĩa lên, không nói gì thêm.
Mật thất mà Lệ Lâm Lâm nói là ở công viên Tinh Quang, bởi vì cách nông trại Tinh Quang cũng không xa, nên cả hai quyết định buổi sáng sẽ chơi mật thất, rồi sau đó sẽ ăn trưa ở nông trại Tinh Quang.
Nhân viên của chương trình đi theo Lệ Lâm Lâm và Trần Nhất Nhiên vào trong mật thất. Bởi vì sau khi đi vào thì không được cầm điện thoại, người quay phim lại càng không thể mang thiết bị camera đi vào, cho nên tổ chương trình đã liên lạc với phía mật thất, để có thể ghi hình và chụp ảnh bằng camera giám sát.
Sau khi Lệ Lâm Lâm tiến vào mật thất, cô lập tức hối hận —— Vì để tạo bầu không khí, hành lang và đại sảnh đều được bố trí theo kiểu ngày tận thế zombie, còn treo rất nhiều poster có hình zombie cực lớn.
Có cần phải tạo áp lực tâm lý cho người chơi ngay từ vòng gửi xe như vậy không?
Theo quy trình, phải ký một bản thỏa thuận trước khi nhập cuộc. Sau khi chị gái nhân viên giải thích cho hai người bọn họ, cô ta liền để hai người ký tên.
Sau khi camera man quay cảnh hai người bước vào mật thất, anh ta lập tức đi theo nhân viên đến phòng quan sát. Bên trong mật thất rất tối, hoàn toàn khác xa căn phòng mà tổ chương trình đã làm trước đó, cảnh tượng u ám kèm theo tiếng nhạc trên chiếc loa khiến nhịp tim của Lệ Lâm Lâm bất giác tăng nhanh.
Lệ Lâm Lâm nuốt nước miếng, nhìn Trần Nhất Nhiên bên cạnh: “Nếu anh sợ thì nói nhanh đi, chúng ta lập tức rút lui.”
Sắc mặt Trần Nhất Nhiên căng cứng, hoàn toàn không giống một người thành thạo các thể loại trò chơi như ngày thường, nhưng anh sẽ không thừa nhận mình sợ hãi: “Anh không sao, nếu em sợ thì có thể nói ra.”
“…” Được thôi, Lệ Lâm Lâm nghĩ thầm, để xem một trong hai người họ, ai là người có thể trụ đến cuối cùng.
Lệ Lâm Lâm vừa nghĩ tới đây, bên cạnh bỗng có hai con zombie lao ra, còn phát ra những âm thanh kỳ lạ không rõ ý nghĩa. Hóa trang của các zombie rất thật, gần ngang với một bộ phim truyền hình chuyên nghiệp, phối hợp đầy đủ với ánh sáng và âm thanh trong phòng, không cần thêm hiệu ứng đặc biệt của máy tính, thì nó hoàn toàn có thể khiến cho người chơi chết đứng tại chỗ.
Lệ Lâm Lâm gần như hét lên theo bản năng, cô kéo cánh tay của Trần Nhất Nhiên rồi bỏ chạy. Trần Nhất Nhiên vốn dĩ đã bị zombie làm cho giật mình, bây giờ cộng thêm tiếng hét của Lệ Lâm Lâm, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên tái mét.
Lệ Lâm Lâm túm lấy Trần Nhất Nhiên chạy như điên, vậy mà bọn zombie đằng sau lại đuổi theo không bỏ, hai người chẳng những không thoát khỏi zombie, mà trên đường chạy trốn còn gặp thêm một zombie khác.
Lệ Lâm Lâm tuyệt vong gào thét: “… Các đại ca ơi em sai rồi, không chạy nổi nữa, không chạy nổi nữa, thật sự không chạy nổi nữa! Đừng đuổi theo em nữa, em cầu xin các anh hu hu hu hu!”
Cô sai rồi, sống ở đời không thể làm chuyện xấu, nếu không sớm muộn gì quả báo cũng sẽ rơi trên người mình.
“Chúng ta chạy sai đường rồi.” Mặc dù cảm xúc của Trần Nhất Nhiên đang căng thẳng đến cực điểm, nhưng anh vẫn có thể tiếp tục suy nghĩ. Lệ Lâm Lâm kéo anh chạy một vòng, cuối cùng cũng dừng lại, cô không nhìn đường nên đã chạy lệch hướng.
Lệ Lâm Lâm không dám quay đầu lại nhìn, cô nói: “Bây giờ mà anh vẫn còn nhớ đường?”
Trần Nhất Nhiên đáp: “Trước khi đi vào có một tấm bảng treo ở đó, con đường màu xanh lá cây chắc hẳn là tuyến đường chính xác.”
“?” Đỉnh đầu của Lệ Lâm Lâm xuất hiện một dấu chấm hỏi, “Anh nhìn thấy khi nào?”
“Lúc đi vào thì nhìn lướt qua một chút, sau đó nhớ kỹ.”
“…” Quả nhiên vị này mới là ông tổ của Versailles.
Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một người, chặn ngang đường đi của bọn họ, Lệ Lâm Lâm vốn đã có sẵn tâm trạng căng thẳng trong lòng, bây giờ gặp tình huống bất ngờ, dọa cô sợ đến nỗi hét lên: “A a a a a có người, có người!”
Trần Nhất Nhiên nhìn sang, nắm lấy tay cô chạy tới phía sau lưng người cảnh sát: “Hình như người này là cảnh sát, chúng ta cứ trốn ở phía sau anh ta.”
Lệ Lâm Lâm vội vàng trốn sau lưng cảnh sát cùng với Trần Nhất Nhiên, cảnh sát cầm lấy đạo cụ nhắm vào đám zombie đang bao vây bọn họ, nhưng anh ta chỉ có một, căn bản không thể đánh lại, Lệ Lâm Lâm và Trần Nhất Nhiên cũng cầm lấy đạo cụ, giúp anh ta
tiêu diệt zombie.
Bên trong đạo cụ chính là bột phấn nhiều màu, bắn trúng vào phần được chỉ định của zombie thì có thể tiêu diệt được chúng. Lệ Lâm Lâm nhanh chóng cầm lấy đạo cụ mà cảnh sát đưa cho cô, gia nhập đội ngũ tiêu diệt zombie.
Khí thế của Lệ Lâm Lâm có thừa, nhưng cô lại không bắn trúng phát nào, cũng không biết có phải đã kích hoạt trúng phần cài đặt ẩn nào không, mà con zombie bị cô bắn đột nhiên hét lên và lao về phía cô.
Lệ Lâm Lâm bị dọa đến nỗi ngồi thụp xuống, cũng may, Trần Nhất Nhiên bên cạnh nhanh tay bắn trúng vào vị trí chỉ định của zombie, cuối cùng vị NPC* chuyên nghiệp này cũng ngã xuống.
*Non-player character (viết tắt: NPC hay nhân vật không phải người chơi) là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được. Trong những video game thì nhân vật này được điều khiển bằng máy tính thông qua trí thông minh nhân tạo. Còn trong các trò chơi nhập vai thì chúng được điều khiển bởi những người quản trò (tiếng Anh: Gamemaster, viết tắt: GM) hay trọng tài. (Nguồn: Wikipedia)
Lệ Lâm Lâm nhìn nó ngã trên mặt đất, vui mừng đến nỗi suýt bật khóc: “Đa, đa tạ đại hiệp đã cứu lấy mạng chó của ta!”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Cũng không biết lúc nãy là ai nằng nặc đòi tới đây.
Trần Nhất Nhiên bắn trúng một con zombie, cảnh sát cũng bắn trúng một con, nhưng không may, cảnh sát lại bị một con zombie khác đánh chết.
“…” Lệ Lâm Lâm vô cùng hoảng sợ, cô nói, “Cảnh sát chết rồi, cảnh sát chết rồi, làm sao bây giờ!”
Chuông báo động vang lên, thông báo bọn họ đã chạy thoát thất bại, bị zombie cắn bị thương, bây giờ phải đưa đến khu vực cách ly.
Lệ Lâm Lâm: “…”
Không phải đâu, cô cảm thấy mình còn có thể trụ được thêm một lúc nữa. QAQ
Lệ Lâm Lâm và Trần Nhất Nhiên bị chuyển đến khu vực cách ly, ở đây toàn là người bị zombie cắn và có thể biến dị bất cứ lúc nào. Trái tim nhỏ bé của Lệ Lâm Lâm đập loạn xạ, hoàn toàn quên mất chương trình mà bọn họ đang tham gia là một chương trình giải trí về tình yêu.
Là ai nói với cô đây là chương trình giải trí về tình yêu hả? Đây rõ ràng là ngày tận thế!
Khi ra khỏi mật thất, ba hồn bảy vía của Lệ Lâm Lâm như muốn siêu thoát, trên trán của Trần Nhất Nhiên cũng lấm tấm mồ hôi.
Nhân viên công tác đã ở bên ngoài tiếp đón Lệ Lâm Lâm và Trần Nhất Nhiên, chị gái vừa rồi rót cho hai người ly nước, giúp cả hai nhớ lại những chuyện vừa rồi: “Ngay từ đầu hai người đã chọn con đường nguy hiểm nhất, nếu đi theo con đường màu xanh trên bản đồ, thì sẽ không có nhiều zombie như vậy.”
“… Tôi xin lỗi, tôi sai rồi, đáng lẽ ngay từ đầu tôi không nên tham gia bất kỳ chương trình giải trí nào hết.” Lệ Lâm Lâm bắt đầu suy ngẫm sâu sắc về chuyện này, rốt cuộc nhân loại có thể nhàm chán đến cỡ nào mới thể nghĩ ra cách hành hạ bản thân như thế này.
Nhưng đạo diễn thì ngược lại, cô ta đang suy nghĩ thử xem sẽ để tập này lên hot search với tiêu đề gì, cứ gọi là “Lệ Lâm Lâm sợ hãi” đi.
Ở bên ngoài nghỉ ngơi một chút, Lệ Lâm Lâm và Trần Nhất Nhiên lập tức rời khỏi chỗ này. Trần Nhất Nhiên thấy sắc mặt của cô vẫn không được tốt, nên đi mua cho cô một ly trà sữa.
Trần Nhất Nhiên vẫn còn nhớ rõ đợt Tết vừa rồi, anh đi cùng cô xuống cửa hàng tiện lợi, lúc đó cô đã uống lén một ly trà sữa.
“Có thấy đỡ hơn chút nào không?” Trần Nhất Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, anh hỏi.
Lệ Lâm Lâm uống đồ ngọt, cuối cùng cũng cảm thấy bớt căng thẳng. Hai tay cầm ly trà sữa, hỏi Trần Nhất Nhiên: “Tại sao anh lại không sợ? Em nhớ rõ ràng trước đây anh rất sợ ma!”
Trần Nhất Nhiên nhìn cô, cười nói: “Cho nên em thật sự cố ý? Hại người thành hại mình.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
“Thật ra anh cũng rất sợ.” Trần Nhất Nhiên mở bung một chiếc cúc áo trên áo sơ mi, sau đó nới lỏng cà vạt, “Nhưng em đã bị hù thành như vậy, nếu anh cũng làm ra vẻ sợ hãi thì em sẽ càng sợ hơn.”
“Ách…”
Camera vẫn đang hướng về bọn họ, Lệ Lâm Lâm ho nhẹ một tiếng, đứng dậy nói: “Chúng ta đi ăn chút gì đó ngon đi, để xoa dịu tâm trạng căng thẳng.”
“Ừ.”
Theo kế hoạch của bọn họ, thì bây giờ sẽ tới nông trại Tinh Quang cách chỗ này không xa. Nông trại Tinh Quang có đồng ruộng xanh ngát và vườn trái cây trĩu quả, bạn có thể thuê đất ở đây để tự trồng trọt, cũng có thể tự mình đi đến vườn trái cây để lựa chọn, bạn có thể mua về hoặc ăn trực tiếp tại nông trại.
Bởi vì Trần Nhất Nhiên và Lệ Lâm Lâm đến đây hẹn hò, nên dĩ nhiên phải tìm chút chuyện gì đó để làm. Cả hai quyết định sẽ tự hái rau và tự làm cơm trưa, nhưng bây giờ lại có thêm một vấn đề…
Bát tự của Lệ Lâm Lâm và phòng bếp không hợp nhau.
“Nếu em và phòng bếp ở chung một chỗ, thì sẽ không tốt cho phòng bếp lắm đâu.” Lệ Lâm Lâm vừa nói với Trần Nhất Nhiên, vừa đeo găng tay để chuẩn bị hái cải thảo.
Tuy động tác của Trần Nhất Nhiên không thuần thục, nhưng lại vặn cải thảo rất chuẩn, anh nhìn Lệ Lâm Lâm một chút: “Một lát nữa anh sẽ là người nấu, em chỉ cần đứng bên cạnh phụ một tay.”
“Chuyện đó không thành vấn đề.” Lệ Lâm Lâm nói xong, lại có chút thắc mắc hỏi anh, “Nhưng anh biết làm cơm sao?”
Trần Nhât Nhiên khiêm tốn trả lời: “Có thể ăn được.”
“Ồ…” Lệ Lâm Lâm đứng dậy theo anh, đi sang chỗ trồng cà chua, “Anh ăn được cà chua không?”
“Có thể.” Hai người hái một ít cà chua rồi đi đến chỗ tiếp theo. Đạo diễn đứng ở một bên, nói thầm với người bên cạnh: “Tại sao tôi cứ cảm thấy hai người này không phải đang diễn? Nhìn giống một cặp tình nhân ngoài đời hơn?”
“Tôi cũng thấy giống.” Người còn lại nói, “Có thể so sánh lúc Lâm Lâm ở cùng với Đỗ Ngôn Uy, mọi việc đều xảy ra khá nhanh, về cơ bản thì Đỗ Ngôn Uy luôn nghe theo em ấy. Còn với Trần Nhất Nhiên, em ấy bỗng trở nên yếu đuối hơn rất nhiều.”
“Đúng vậy, vấn đề chính là nằm ở đây. Khi hai người ở chung một chỗ, nhất định sẽ có một người khắc chế người còn lại.”
“Cô nói cái gì khắc cái gì chế đó? Cô thấy sắc mặt của tôi có thay đổi không?”
Đạo diễn: “…”
Sau khi Trần Nhất Nhiên và Lệ Lâm Lâm lựa chọn nguyên liệu xong xuôi, hai người lập tức vào bếp để chuẩn bị cơm trưa. Đây là lần đầu tiên Lệ Lâm Lâm nhìn thấy Trần Nhất Nhiên xuống bếp, cô nhớ lần trước cô bị ốm, Trần Nhất Nhiên đã nấu cháo sữa bò cho cô, nhưng cô lại không thấy được dáng vẻ khi nấu của anh. Thật không ngờ, trong một chương trình giải trí cũng có thể nhìn thấy Trần Nhất Nhiên nấu cơm.
Trần Nhất Nhiên mang tạp dề của nông trại Tinh Quang, anh đứng trước tấm thớt, cúi đầu cắt rau củ. Kỹ năng dùng dao của anh còn tốt hơn trong tưởng tượng của Lệ Lâm Lâm, xem ra đây không phải là lần đầu anh vào bếp. Trần Nhất Nhiên hơi cụp mắt, phần tóc mái trên trán rũ xuống, góc nghiêng đẹp đẽ được phủ thêm một lớp ánh nắng dịu nhẹ.
Người đời có câu, đàn ông quyến rũ nhất là khi họ tập trung làm việc, cuối cùng hôm nay cô cũng cảm nhận được sâu sắc câu nói này. Vẻ mặt tập trung của Trần Nhất Nhiên như một loại ma lực thu hút sự chú ý của mọi người.
Chẳng lẽ đây là thứ mà Ninh Nhạc nói với cô, tinh lực hấp dẫn*?
*Tinh lực hấp dẫn: Hiểu đơn giản là có năng lực thu hút lẫn người cùng giới và người khác giới.
Camera man cũng cảm thấy góc nghiêng này của Trần Nhất Nhiên cực kỳ đẹp trai, nên nhanh chóng quay cận cảnh cho anh.
Trần Nhất Nhiên cắt xong trái cà chua trên tay, ngẩng đầu nhìn Lệ Lâm Lâm một chút: “Nếu em thật sự không có việc gì làm, vậy thì nghĩ thử xem chúng ta sẽ làm gì vào buổi chiều đi.”
Lệ Lâm Lâm họ nhẹ một tiếng, nhìn sang chỗ khác: “Cái đó… Chúng ta xem phim đi, vẫn là thể loại kinh dị.”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Bạn học này thật sự không nghe lời phải không?