Vân Phi xem tv một lúc thấy cổ họng hơi khát, đi xuống bếp thì nghe câu nói đó của cậu thiếu niên kia. Chửi thầm trong bụng: mặt dày lại còn nói nhiều.
Cậu ta bị Vân Phi làm cho giật mình, cúi đầu xuống, thu miệng lại không nói nữa.
"Nếu cậu tự bò về không được thì anh Châu phiền anh đưa cậu ấy về giúp nhé."
Châu Kim Lăng không ngần ngại mà gật đầu.
"Không phải chị nói sẽ lo cho chị tôi sao? Định nuốt lời à?" Cậu ta quay sang gắt lên.
Vân Phi đứng hình, câu nói lúc đó tái hiện lại trong đầu cô.
Tôi sẽ giúp cậu lo cho chị cậu.
Vân Phi liền biết lỗi, mặt trầm xuống, lại bỏ đi mà không nói thêm lời nào.
Cậu ta cũng trở nên cáu giận, nhưng không thể làm gì. Châu Kim Lăng cười, vỗ vỗ vai cậu ta. "Yên tâm. Cô ấy hay cáu gắt, nhưng là một người tốt. Hứa gì sẽ làm."
Nghe Châu Kim Lăng nói vậy, trong cậu ta cũng bớt giận.
"Cậu tên gì?"
"Tô Nhuệ Tư."
Châu Kim Lăng gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Chị cậu bị làm sao?"
"Chị tôi từ khi sinh ra đã rất yếu ớt, đến khi cha mẹ tôi chết thì chị ấy cũng bị bệnh tim, lại là loại bệnh lạ nhất, nặng nhất." Tô Nhuệ Tư thở dài.
"Vậy là cậu đi trộm đồ để chạy chữa cho chị gái?"
"Đúng vậy. Nếu không thì sao lại phải làm kẻ trộm." Trông cậu ta rất uất ức.
Làm kẻ trộm thì vẻ vang gì đâu chứ.
"Cậu.... vào phòng bên kia ngủ đi." Vân Phi đứng ở đằng xa xa, ngập ngừng nói. "Tôi chuẩn bị chăn nệm cho cậu rồi. Ngủ sớm đi." Nói xong cô liền quay lưng bỏ đi.
Châu Kim Lăng mỉm cười "Cô ấy chính là như thế, khẩu thị tâm phi, hay cáu gắt chút thôi chứ thật ra rất tốt. Thôi cậu đi ngủ sớm đi." Rồi anh vỗ vỗ vai Tô Nhuệ Tư, cũng rời đi.
Tô Nhuệ Tư đi đến căn phòng đó, tuy nhỏ nhưng trông nó rất ấm áp. Lúc Tô Nhuệ Tư kể về chị mình cho Châu Kim Lăng, trong lòng cậu trùng xuống, mệt mõi và bất lực, cậu lê từng bước nặng nề, sau đó là nằm ình lên giường.
Mong chị nói được sẽ làm được.
Mong chị gái sớm khỏe.
Cậu nhắm mắt lại, mặc kệ dòng lệ rơi.
"Phải nói là cô ấy rất đẹp, thanh thoát như một tiên nữ giáng trần. Nhìn một cái là yêu liền." Đầu Bự chốc chốc lại hình dung về người con gái mà hắn gặp ban nãy. Hắn quay sang thì thấy Dương Thắng đang ngắm một bức ảnh, hắn tò mò nghiêng đầu qua xem. Mắt hắn bỗng sáng lên như thấy vàng.
"Anh Thắng, cô ấy, chính là cô ấy. Anh quen biết cô ấy à? Sao chụp hình chung được thế?"
Dương Thắng đang chìm trong trạng thái hồi tưởng về kí ức, về những kỉ niệm đẹp đẽ thì tiếng nói ồn ào bên tai đánh thức. "Cậu nói gì?"
Đầu Bự nhìn vào tấm hình, chỉ vào mặt cô gái "Cô ấy, cô ấy là người đã cứu thằng ranh đó."
Mắt Dương Thắng còn mở to hơn cả mắt Đầu Bự, giọng hốt hoảng nói "Cậu nói thật không? Cậu không nhìn lầm chứ?"
Đầu Bự bị Dương Thắng làm giật mình, nhưng vẫn gật đầu như tróng
bỏi. "Tuy so với trong ảnh, bây giờ cô ấy có nét trưởng thành hơn, xinh đẹp hơn nhưng chắc chắn là cô ấy. Không thể sai được."
Dương Thắng cười tươi thật tươi, nụ cười xinh đẹp nhất trong suốt mười năm qua.
Dannel đang ngủ, bị đánh thức, nhìn thấy nụ cười quá chói lóa đó của Dương Thắng, ngạc nhiên "Có chuyện gì mà trông anh vui quá vậy?"
Dương Thắng giơ bức ảnh đến trước mặt Dannel "Chú nói, cô gái vừa nãy có phải người này?"
Dannel cầm lấy bức ảnh, nheo mắt nhìn, vài giây sau liền bừng tỉnh, bật cả người dậy, nhìn Dương Thắng "Đúng. Đúng là cô ấy. Không phải cô gái mười năm trước anh dẫn cô ấy đến club sao? Không phải anh từng nói cô ấy chết rồi sao? Hèn gì lúc nãy trông cô ấy lại có chút quen quen mà không nhớ ra được. Nhưng mà..."
"Cô ấy đã trở lại. Cô ấy còn sống." Vẻ mặt hạnh phúc của Dương Thắng giống như một bông hoa nở rộ đẹp đẽ.
"Anh phải đi tìm cô ấy." Dương Thắng gấp gáp đứng lên. Anh thật sự vui mừng đến muốn khóc, cả người anh đều đang run lên vì hạnh phúc.
Điều kì diệu nhất đã xuất hiện trong cuộc đời Dương Thắng.
Điều kì diệu nhất chính là Diễm Tú còn sống, người anh luôn nhớ mong còn sống.
Dannel cản lại, "Anh Thắng anh định tìm cô ấy ở đâu? Em biết anh vui mừng nhưng giờ trời khuya rồi, thành phố lại lớn như vậy, anh muốn tìm một người không phải dễ dàng."
Đầu Bự nói theo "Đúng. Đúng. Đúng."
Dương Thắng ngẫm lại cũng thấy có lí.
Thành phố lớn như vậy, tìm một người cũng giống như mò kim đáy bể.
Tâm trạng Dương Thắng trầm lặng xuống "Vậy phải làm sao?"
Dannel nghĩ ngợi một lúc.
"Chúng ta sẽ tổ chức một cuộc đua."
Dương Thắng và Đầu Bực đều nhìn Dannel một cách khó hiểu.
"Cô ấy đang sở hữu Báo Đen, chắc chắn là một người yêu tốc độ, sẽ không chỉ dùng nó để dạo chơi được. Có cuộc đua chắc chắn cô ấy sẽ tham gia."
Đầu Bự gật gật đầu tán thành.
Dương Thắng trầm mặc, một lúc sau cũng gật đầu. Bọn họ liền lập một kế hoạch để tổ chức cuộc đua.
Trong giới đua xe, không ai là không biết đến Dương Thắng, đến siêu phẩm Báo Đen của anh. Lâu nay anh luôn là người đứng ra tổ chức đua xe, tuy sau khi bán Báo Đen đi, những cuộc đua cũng không còn nhiều, nhưng chắc chắn khi anh lại tổ chức đua thì không thiếu người đăng kí.