Vân Phi biến mất nửa tháng, Châu Kim Lăng trằn trọc không nguôi, đến cả Tô Nhuệ Tư cũng bị không khí đó ảnh hưởng. Cậu đang lo Vân Phi hứa lèo, chị của cậu không biết có thể chạy chữa được không. Nhưng thay vì ngồi một chỗ lo lắng, cậu cũng đã tính ra ngoài làm việc.
Nửa tháng, Vân Phi không hề cắm sạc điện thoại, cô biết khi cô mở điện thoại lên sẽ có hàng trăm, hàng nghìn cuộc gọi đến, Tô Nhuệ Tư còn đang chờ cô đem tiền về chữa trị cho chị cậu ta.
Nghĩ đến cậu ta cô lại cảm thấy thật uất ức, không không lại ôm một món nợ như vậy. Bây giờ không trả lại nợ thêm một món tình.
Còn Châu Kim Lăng thì... Cũng phiền chết đi được, một món tình năm triệu.
Sao cô không làm gì cũng mắc nợ vậy?
Và cô còn đang mắc vào một mối nguy hiểm lớn là Lại Ngạn Vũ.
Ước gì có thể trở về chỗ cha, cô ôm thêm một túi vàng đi, vậy là đủ rồi.
Cha ơi, bỗng dưng thật nhớ cha.
Cô đang nằm trầm tư suy nghĩ lung tung, Lại Ngạn Vũ bước vào, thay một bộ đồ vest đen, phong cách này chắc là hắn chuẩn bị đi xử lí công việc.
Vân Phi khá vui mừng, đang nghĩ có nên nhân cơ hội bỏ trốn, nhưng mà không được càng trốn thì tội sẽ càng nặng, vậy thì cô nghĩ sang nên làm gì trong căn nhà rộng lớn này. Có thể cô sẽ ra ngoài sân đi dạo một chút, cô ngạt sắp chết khi ở trong này rồi.
Cô đang cười tủm tỉm thì một bộ đồ với một bộ tóc giả bay đến trước mặt cô. Cô nhăn mày nhìn chúng. Đồ nam? Tóc ngắn?
Cô nhìn lên Lại Ngạn Vũ đang đút tay vào túi quần đối diện, hắn rất nghiêm túc nhìn lại, ánh mắt cô biểu thị "ý gì" nhưng hắn không đáp lại.
Sau khi nhìn cô ngớ người một lúc thì hắn nói "Mau thay, không phải biết cải trang sao? Cho em hai phút." Hắn nói xong rồi đi ra khỏi phòng.
Vân Phi vẫn trong tình trạng ngớ người, tuy nhìn thấy hắn nói nhưng chữ được chữ mất, khi cánh cửa đóng sầm lại thì may mắn là chữ quan trọng đã đọng lại trong đầu cô. Hai phút!
Hai phút? Cô trợn mắt nhìn đống đồ rồi vội vàng mặc vào. Hai phút không đủ cho tôi đội tóc giả nữa đó anh trai à. Tức giận nhưng vẫn phải làm theo, cô bây giờ cũng chỉ có thể chống đối trong âm thầm được mà thôi.
Vân Phi thở dốc trước mặt Lại Ngạn Vũ, hắn vừa mới đưa tay lên nhìn đồng hồ thì thấy cô gập người xuống, tay chống lên đùi mà
thở dốc. Môi hắn hơi cong lên. "Rất tốt."
Hắn quay người, ngồi vào xe. Vân Phi ra sức mà điều tiết hơi thở, cải trang trong hai phút, chạy bỏ mạng xuống đây, tim đập như muốn vỡ ra. Ác ma, đúng là ác ma. Trừng phạt kiểu ép tim như thế này thật sự đau đớn muôn phần.
"Lên xe."
Vân Phi ngước lên, thấy cửa còn mở, Lại Ngạn Vũ đã ngồi lãnh đạm ở trong, lại muốn làm gì đây?
"Lên xe." Giọng Lại Ngạn Vũ to hơn một chút, biểu thị cột chỉ số kiên nhẫn của hắn đang tụt xuống.
Vẫn là chống đối trong âm thầm, Vân Phi cắn răng chui vào trong xe. Đoàn xe dần lăn bánh.
Không khí thật khó chịu. Tại sao cô đã giả nam rồi mà vẫn hít thấy không khí ám muội. Ám muội còn hơn cả khi cô dưới thân phận thật ngồi chung xe với hắn. Vân Phi lén lén nhìn sang Lại Ngạn Vũ, cùng lúc hắn cũng đang nhìn cô. Cô liền đảo mắt đi, càng lúc càng xích lại, dính người lên cửa xe.
"Khi em giả nam cứ lấy tên Tiểu Cẩu."
"Gì chứ?" Vân Phi giật bắn người lên, nếu như cô vừa rồi không nghe lầm thì hắn gọi cô là Tiểu Cẩu. Ý gì đây?
Cô nhăn mày nhìn hắn, hắn chỉ đáp lại cô ánh mắt hờ hững, quay mặt đi.
Tiểu Cẩu? Là trông cô giống chó hay cô hay cắn người mà lại mang cái tên như vậy?
Hừ... nghĩ sao cũng không phải. Tức chết đi được.
"Lão Đại, vùng đông nam đó..." Vinius ngập ngừng hỏi, anh ta nhìn lên kính chiếu hậu thăm dò sắc mặt của Lại Ngạn Vũ. Anh ta biết Lão Đại không thích bàn bạc nhiều về kế hoạch của mình, tự bản thân đã có dự liệu, nhưng anh vẫn rất tò mò về chuyến đi lần này.
Đích đến là vùng đông nam thành phố, mặc dù gần biển nhưng vùng đó cũng chỉ mới quy hoạch vài thôn nhỏ để phát triển thành một khu đô thị, không có gì đặc biệt cả. Lão Đại lại muốn đi đến đó để làm gì?
Lại Ngạn Vũ lại ngồi im không nói gì. Nghe Vinius hỏi, Vân Phi cũng có chút tò mò. Đây là lần đầu tiên không làm việc đối đầu với Lại Ngạn Vũ, không tư thái làm việc như thế nào thì được, có một chút sốt sắn, hồi hộp.
Vẫn là cảm thấy phiền chết đi được, khi không lại bắt mình theo làm gì.