Edit: Cháo
Món bưởi mà Quý Thời Dương cứ nhớ thương mãi cuối cùng cũng được mua rồi.
Hoắc An bóc bưởi đặt vào đĩa mang ra cho Quý Thời Dương, cậu chẳng khách khí chút nào nhận lấy luôn.
“Cám ơn đâu?” Hoắc An nói.
Quý Thời Dương cắn miếng bưởi, mùi vị ngọt ngào tỏa ra trong miệng, cậu hài lòng dời mắt khỏi đĩa bưởi: “Cám ơn anh, yêu anh lắm.
”
Hoắc An ngẩn cả người, “Yêu tôi?”
Quý Thời Dương thấy Hoắc An hiểu lầm thì vội vàng nói: “Không phải yêu kiểu đó, là…” Cậu vắt óc, “Là kiểu yêu đối với ai đồ ý anh biết không?”
Idol cái gì chứ? Thừa nhận yêu anh khó thế sao?
Hoắc An bất bình trong lòng cầm đĩa bưởi lên: “Không nên đối xử tốt với kiểu người như em.
”
Đĩa bưởi trước mặt bỗng bị cướp lấy, Quý Thời Dương một tay cầm múi bưởi đang ăn dở tay còn lại với lấy cái đĩa: “Em sai rồi, em sai rồi.
”
Nhưng Hoắc An người cao, Quý Thời Dương không với tới được.
“Muộn rồi.
” Hoắc An vô tình cất đĩa bưởi vào phòng bếp, thuận tiện cắt đứt đường lui của cậu: “Không được phép lấy trộm, nếu không cơm tối sẽ toàn là món em ghét ăn nhất đấy.
”
Quý Thời Dương khóc không ra nước mắt: “Tuân lệnh.
”
Cậu lặng lẽ gặm múi bưởi còn lại trong tay kia, âm thầm thề: “Rồi sẽ có một ngày mình cai được bưởi.
”
“Không thể đâu.
”
Quý Thời Dương hoảng sợ nhìn Hoắc An: “Sao anh biết được.
”
“Em vừa nói ra đấy.
”
Vẻ mặt Quý Thời Dương giờ rực rỡ y như khay pha màu.
Ba giờ chiều, công ty có chuyện nên Hoắc An phải đi, còn Quý Thời Dương cũng chuẩn