Ngày dự kiến sinh, Quý Thời Dương được đưa vào viện trước để chuẩn bị.
Các bà bầu và ông bầu khác thì lo lắng đề phòng, cảm thấy sợ vì sắp đau đẻ, nhưng Quý Thời Dương thì vẫn vui vẻ hớn hở như thường.
Cậu nằm trên giường bệnh, gặm táo chỉ đông chỉ tây sai bảo Hoắc An, Hoắc An cũng nhẫn nhịn chịu khó.
Anh đưa cốc nước cho Quý Thời Dương: “Sao vẫn chưa có dấu hiệu sinh vậy?”
Quý Thời Dương cắn một miếng lớn, ăn uống hăng say: “Thằng bé muốn ra lúc nào thì ra thôi.
”
Lúc kiểm tra thai kỳ đã biết giới tính đầu của bé cưng là trai rồi.
Hoắc An cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ với cái tính vô lo này của Quý Thời Dương, nhưng giờ cũng chỉ có thể chờ mà thôi.
Đêm khuya, Quý Thời Dương trong cơn mơ màng cảm thấy bụng đau đau.
Cậu cho rằng mình buồn đi vệ sinh nên mở mắt ra gọi Hoắc An: “Em muốn đi vệ sinh, anh đỡ em dậy nhanh.
”
Hoắc An vốn chưa ngủ, nghe vậy lập tức xoay người đứng lên đỡ cậu dậy: “Sao vậy?”
“Bụng, đau