Phó Gia Hành cùng đám anh em từ sau chuyến đi chơi dài của kì nghỉ trở về, lúc ngang qua thành phố Giang có phố ăn vặt vì cấn đèn đỏ nên phải ngừng lại. Lúc này tầm mắt của anh lại chú ý tới một tiểu mỹ nhân xinh đẹp mặc cái váy màu trắng đang dùng ánh mắt sùng bái nhìn con xe của anh. Ánh mắt trực tiếp như vậy làm anh có chút buồn cười. Cơn gió từ đầu thổi qua khiến cái nón của cô gái nhỏ bay mất, nhìn cô lúng túng nhặt nó làm anh có cảm giác thương tiếc. Phó Gia Hành bước xuống dựng xe, bỏ cái mũ bảo hiểm của mình trên yên xe bước tới chỗ cô. Lúc cô gái nhỏ ngẩng mặt lên khiến anh cực kì lúng túng, mặt bất giác đỏ ửng. Cũng may cô gái nhỏ đang vội nên sau khi cảm ơn liền vội vàng băng qua đường. Phó Gia Hành đứng yên ngẩn ngơ nhìn theo cô, sau khi bị đám tiểu đồng đội cười nhạo mới xốc lại tinh thần leo lên xe
Còn chưa kịp hỏi tên tiểu mỹ nhân, chẳng biết có còn cơ hội gặp lại hay không...
Tần Nguyệt sau khi mua được xiên nướng của mình liền cố tình quay lại nhìn xem nam sinh ban nãy còn ở hay không. Đáng tiếc, hình như người đã đi mất.
Đây là lần đầu tiên Tần Nguyệt thật sự công nhận vẻ điển trai của một nam sinh. Lúc trước ở bên cạnh cô có rất nhiều người đẹp trai, đáng tiếc Tần Nguyệt lại không có cảm giác. Cô cũng không biết anh là ai, có liên quan gì tới cốt truyện hay không. Lỡ như anh là một nam chính khác thì sao?
Bảo bối...
Tần Nguyệt nghĩ đến khuôn mặt em gái, sau đó đành lắc đầu cười. Bảo bối đối với cô quá tốt, cô không thể nào vì một nam nhân mới gặp mà tranh giành với em
Tuỳ duyên a....
[....]
Lúc ba người trở lại nhà đã là sáu giờ tối, thời gian này cả nhà cũng là thời gian dùng cơm tối. Đường Thần Dương tuy muốn cùng nhau dùng bữa nhưng lại sợ làm phiền nên xin phép về nhà trước, dù gì phụ mẫu Đường gia cũng đang đợi hắn
- Ba mẹ con về rồi
- Bảo bối về rồi đấy ạ, mau rửa tay rồi ăn cơm tối
Thương thúc đầu bếp đã nấu xong thức ăn và được dì Văn dọn lên bàn, đúng lúc họ vừa đặt chân vào cửa. Giọng vừa rồi là của mẹ bọn họ
- Con không ăn đâu
Thần Hi ban chiều bị phạt nên vẫn còn giận dỗi, cô để lại một câu rồi bỏ lên phòng. Tần Nguyệt nhìn con bé đi lên xong mới ngồi vào bàn, điềm tĩnh ăn. Trái ngược với sự bình tĩnh của cô, Kim Trương đã sớm giận dữ lên. Cả nhà đợi chúng nó về ăn, thế nhưng cố tình con bé lại bỏ bữa, đây là muốn gì?
- Ba, đừng giận dữ...
- CON IM LẶNG
Ông giận dữ quát một câu khiến Tần Nguyệt sửng sốt. Đây là lần đầu tiên cô bị mắng, nghĩ lại ba đang tức giận nhưng cô vẫn không kiềm được tủi thân mà đỏ ửng đôi mắt lên. Cô bỏ đũa xuống, cũng bỏ lên miếng thức ăn chưa kịp ăn vào trong chén, xin phép bước lên phòng
- Ông xã, đừng tức giận
Kim Trương bị hai đứa nhỏ làm cho tức giận, đang muốn đi lên nói chuyện liền bị giọng nói của vợ yêu làm dịu xuống lửa nóng. Ông thở dài, đi tới ôm lấy bà, nghe vợ dịu dàng an ủi
- Sao anh lại nạt nộ Nguyệt Nguyệt, con bé đâu có liên quan gì tới chuyện này? Hơn nữa con bị đau tim, không chịu