Khi Trình Tuyết Ý ôm chăn điện rời khỏi phòng Hoắc Tư Viễn thì vừa đúng lúc cửa phòng đối diện mở ra.
Thì ra người ở phòng đối diện là Thẩm Dịch Nhiên.
Cô ấy mặc một chiếc áo thể thao màu đen liền mũ, trong tay cầm theo khăn lông, nhìn dáng vẻ giống như là muốn ra ngoài chạy bộ ban đêm.
Trình Tuyết Ý dừng lại, lễ phép lên tiếng chào hỏi cô ấy: “Chị Dịch Nhiên, xin chào.”
Ánh mắt Thẩm Dịch Nhiên dừng lại, thắc mắc tại sao Trình Tuyết Ý lại đứng ở trước cửa phòng của Hoắc Tư Viễn, nhưng sau đó cô ấy chỉ gật đầu chào cô.
Sao cô lại cảm thấy hình như cô ấy đã hiểu lầm gì đó rồi thì phải?
Cô định mở lời giải thích nhưng rồi lại thôi.
Hình như người ta cũng không muốn nghe cô giải thích, nên đã quay đầu bước nhanh đi về phía thang máy.
Đôi lúc Trình Tuyết Ý rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, không biết vì sao cô lại cảm thấy hình như Thẩm Dịch Nhiên không thích cô cho lắm.
Vì để tránh cho cả hai không thoải mái nên cô đã ở hành lang một lúc rồi mới đi về phía thang máy quay trở về phòng.
Khi về phòng hình như thuốc đã bắt đầu có tác dụng, nên Trình Tuyết Ý không còn cảm thấy đau nữa, cô trải chăn điện lên giường rồi bật điện lên cho nó làm nóng trước.
Sau khi rửa mặt xong, chui vào chăn thì cuối cùng cô cũng đã cảm nhận được sự ấm áp mà cả ngày hôm nay cô chưa cảm nhận được.
Đúng là hạnh phúc tới mức muốn khóc.
Khó trách người ta thường nói ở nhà dựa ba mẹ ra ngoài dựa bạn bè.
Khi nghĩ tới Hoắc Tư Viễn và cô bé trợ lý Thần Thần, cô không nhịn được mà cảm thán trên đời này thật sự vẫn còn rất nhiều người tốt.
Ngày đầu tiên bị đau bụng kinh, còn phải trải qua biết bao nhiêu chuyện nên Trình Tuyết Ý đã cạn kiệt sức lực từ sớm, nằm bên trong chăn bông ấm áp, bao nhiêu áp lức và phiền muộn đều dần tan biến, cô nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
.....
Ngày hôm sau, khi cô thức dậy thì chỉ mới 6 giờ hơn, bên ngoài cửa sổ vẫn còn một tầng sương mù dày đặc, bầu trời vẫn chưa sáng hẳn, dường như cả thành phố vẫn còn chìm trong giấc ngủ.
Nhưng trạng thái của Trình Tuyết Ý đã rất tốt rồi.
Cô pha một ly sữa bò với bột yến mạch, trong thời gian chờ đợi, cô vừa xem kịch bản vừa làm các động tác cơ bản để làm giãn cơ.
Tập múa gần hai tháng, hôm nay chính là lúc để thu được thành quả.
Cảnh quay quan trọng nhất của cô là vào buổi chiều ngày hôm nay.
Trong phim, nam chính muốn xem thử trên người Tạ Oản Tâm có manh mối nào hay không, nên đã đi tới đoàn múa ba lê để xem cô ấy biểu diễn.
Sau đó hắn vừa liếc mắt nhìn một cái thì đã bị cô ấy làm cho kinh ngạc.
Thật ra cô không biết bản thân mình có thể làm cho người khác kinh ngạc hay không, chỉ là cô liên tục tự nhủ rằng, mỗi ngày cô soi gương đều ngâm nga hai chữ: Đẹp nhất.
Buổi chiều khi cô đến đoàn phim thì các nhân viên vẫn còn đang điều chỉnh thiết bị, Trình Tuyết Ý trang điểm thay quần áo xong thì mặc thêm áo khoác ra ngoài sân ngồi, yên lặng đọc kịch bản.
Đột nhiên Hoắc Tư Viễn chạy tới:
“Trình Trình, không thì hai chúng ta đối diễn đi?”
“Trình Trình?” Trình Tuyết Ý ngẩng đầu lên chỉ vào chính mình: “Kêu tôi sao?”
“Nếu không thì kêu ai chứ?” Anh cười cười rồi ngồi xuống bên cạnh cô
2 người bắt đầu đối diễn với nhau.
Không nghĩ tới khi hai người đối diễn, người chiếm thế thượng phong lại là Trình Tuyết Ý.
Hoắc Tư Viễn hoài nghi nói: “Thật sự tôi không nhìn ra em có kinh nghiệm như vậy đấy.”
“Còn cần anh phải nói sao?” Trình Tuyết Ý vỗ ngực bày ra vẻ mặt kiêu ngạo.
Ba năm lăn lộn trong giới cô đã diễn không ít vai, từ vai xác chết đến người qua đường.
Hoắc Tư Viễn giả vờ thất kính nói: “Hay tôi nên gọi em là…cô giáo Trình nhỉ?”