Cảnh quay của Trình Tuyết Ý đã kết thúc nhưng đoàn phim thì chưa.
Buổi tối hôm đó mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm chúc mừng, sau đó Trình Tuyết Ý quay về thành phố B ngay vào sáng hôm sau.
Vốn dĩ cô cho rằng sau khi quay về sẽ được nghỉ ngơi mấy ngày.
Nhưng tối hôm đó Trình Tuyết Ý mới phát hiện cô suy nghĩ quá ngây thơ rồi.
Tối đó cô ở trong phòng trọ chật hẹp, đang ngồi ngâm chân thì Tô Ngu gọi điện thoại tới.
Điện thoại vừa được kết nối, một chữ cô cũng chưa kịp nói thì Tô Ngu đã nói liên tục không ngừng: “Cô phải chuẩn bị tinh thần vì bắt đầu từ ngày mai trở đi cô sẽ rất là bận.”
“Về chi tiết thì cô không cần hiểu rõ, chỉ cần nghe chị sắp xếp là được.”
“Đêm nay trước khi ngủ nhớ phải đắp mặt nạ.”
“Còn nữa, hôm nay không được thức khuya, trước khi ngủ hãy uống 1 ly sữa ấm, đừng để ngày mai lại bị sưng mặt.”
Trình Tuyết Ý cảm thấy chị ta có chút khoa trương “Chị Tô à, có cần phải căng thẳng như vậy không?”
Tô Ngu nói thẳng: “Chị hy vọng cô tự giác được bản thân mình là nghệ sĩ.”
Đúng như lời chị ta nói, mấy ngày kế tiếp cô bận tới mức bay cũng không kịp.
Trình Tuyết Ý cũng cảm nhận được Tô Ngu muốn tranh thủ độ hot của «Thành thị x hồ sơ» là như thế nào.
Ngày đầu tiên Tô Ngu sắp xếp cho cô chụp hình quảng cáo cho một đoàn múa ballet.
Ngày thứ hai là chụp hình theo phong cách ngày thường.
Ngày thứ ba là phỏng vấn với các phương tiện truyền thông.
Ngày thứ tư, đội ngũ bắt đầu quảng bá nhỏ trên các mạng xã hội.
Sau mấy ngày bận rộn thì cuối cùng cảnh quay «Thành thị x hồ sơ» có mặt Trình Tuyết Ý cũng đã lên sóng.
Đây là bộ phim đầu tiên của cô được phát sóng kể từ khi xuyên sách tới bây giờ.
Nói không lo lắng thì chính là nói dối, nhưng đồng thời cô cũng rất mong chờ.
Sau khi kết thúc lịch trình, Trình Tuyết Ý còn gọi điện cho mẹ của nguyên chủ
“Mẹ ơi, tối nay 8 giờ ở kênh Ngân Hà, con sẽ được xuất hiện đó.”
Cô giống như một đứa trẻ nhỏ, khi nói ra câu này khóe môi bất giác cong lên, giọng điệu có chút vui mừng.
Ở kiếp trước Trình Tuyết Ý chưa từng cảm nhận được niềm vui này, bởi vì cô chỉ diễn vai quần chúng nên chưa từng có ai chú ý tới cô.
Cô không thể chỉ vào người diễn vai người qua đường rồi nói với người ta, đó chính là tôi được.
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên mọi người sẽ chú ý tới cô.
Niềm vui của Sầm Phương thể hiện rất rõ qua điện thoại:
“Mẹ không quên, mẹ vẫn luôn nhớ kỹ, hôm nay còn hẹn với những người khác trong phòng xem phim con diễn.”
“Dạ dạ.” Cô suy nghĩ một chút rồi dặn: “Nhưng mẹ không thể thức quá khuya, mẹ nhớ phải nghỉ ngơi sớm một chút.”
Thân thể của Sầm Phương vẫn không tốt hơn chút nào, Trình Tuyết Ý cảm thấy rất lo lắng: “Qua mấy ngày nữa con sẽ tới thăm mẹ.”
“Được được, con đến là mẹ vui lắm rồi”
Buổi tối, Trình Tuyết Ý cầm theo túi to túi nhỏ đi tới nhà Vu Đồng Đồng xem ké TV, bởi vì phòng trọ nhỏ của cô không có TV.
Hai cô gái bày hết đồ ăn vặt lên bàn trà, mặc áo ngủ lông xù nằm trên sopha nhỏ, vừa gặm chân gà ngâm xả ớt vừa đợi phim chiếu.
“Hiện tại cậu cũng không còn nghèo như trước nữa, sao không đổi sang phòng trọ khác?” Vu Đồng Đồng hỏi.
“Dù sao cũng là một minh tinh, mà phòng ở ngay cả TV cũng không có, xem bộ phim của mình đóng mà còn phải đi tới nhà người khác ké TV, nói ra thì đúng là mất mặt thật.”
“Còn gì gọi là hào quang của minh tinh nữa chứ?”
“…”
Đây là đang nhắc nhở Trình Tuyết Ý không còn nghèo như trước, nên không cần ở căn phòng ngay cả chó cũng không thèm ở nữa.
“Không phải là do gần đây tớ quá bận sao, qua một thời gian nữa sẽ đi tìm phòng khác.”
Đúng tám giờ nhạc phim bắt đầu vang lên.
Vu Đồng Đồng còn vui mừng hơn cả cô, cô ấy nắm lấy tay cô nói: “Này, chiếu rồi chiếu rồi!”
Trình Tuyết Ý đặt hai tay lên gò mà nóng rực, tim cô đang đập thình thịch vì căng thẳng, dường như đang chờ kết quả của một kỳ thi rất quan trọng, tim giống như đang treo lơ lửng ở giữa không trung.
Cô vẫn chưa xem kết quả nên không biết hiệu ứng quay phim có tốt hay không.
Hai người nằm trên sopha một lúc lâu không nói tiếng nào, vô cùng chăm chú xem phim.
Trong phòng khách nhỏ ấm áp chỉ còn lại tiếng nhai chân gà ‘rột rột’ vang lên…
Sau khi chiếu được hai mươi phút thì cuối cùng cô cũng được lên sàn, cảnh này chính là lần đầu tiên Lâm Tranh đi tới đoàn múa của Tạ Oản Tâm để tìm manh mối.
Khung cảnh từ xa được chiếu lại gần hơn, quay cận cảnh cô đang múa ballet.
Dưới ánh đèn trên sân khấu, làn da của Trình Tuyết Ý trắng như tuyết, eo nhỏ chân dài, chỉ cần đứng ở đó thôi cũng đã khiến cho khung cảnh trở nên đẹp hơn.
Với giai điệu thăng trầm của tiếng nhạc, cô bắt đầu nhón mũi chân, từng bước chân giống như đang bước lên hoa sen, lúc nhảy lúc dừng, cho dù là như thế nào thì tư thế đều rất uyển chuyển, xinh đẹp động lòng người.
Vu Đồng Đồng ngồi bên cạnh, ngay cả chân gà cũng không thèm gặm nữa: “Người chị em à, có phải là quá xinh đẹp rồi không?”
“Trang phục của đoàn phim nhiều tiền đúng là có khác, hiện tại tớ chỉ muốn cởi váy trên người cậu xuống để mặc thử.” - Vu Đồng Đồng
“Cởi, cởi ra á…” Trình Tuyết Ý hoảng sợ nói: “Vu Đồng Đồng, cậu quá thô bạo rồi đấy!”
Trên TV không hiển thị bình luận, trang web thì tới 12 giờ mới cập nhập nhưng trên Weibo thì đang bàn tán liên tục.
Vu Đồng Đồng cầm điện thoại lên tìm hotsearch về «Thành thị x hồ sơ», quả nhiên đã bắt đầu có người bàn tán về Trình Tuyết Ý.
[Chị gái nhỏ diễn vai Tạ Oản Tâm thật sự rất đẹp!]
[Điệu múa ballet quá là đẹp, tôi rung động rồi a a a a!]
[Tạ Oản Tâm là thần tiên tỷ tỷ nào vậy?]
[Khi nhìn thấy ánh mắt của anh trai nhỏ Lâm Tranh! Tôi xin lỗi nhưng tôi muốn chèo thuyền couple này!]
“Tớ nghĩ cậu sắp nổi tiếng rồi.” Đột nhiên Vu Đồng Đồng lên tiếng.
“Sao?” Trình Tuyết Ý vẫn còn đang ngây ngốc.
Vu Đồng Đồng đưa điện thoại sang cho cô: “Tự mình xem đi nè.”
Trình Tuyết Ý cầm lấy điện thoại, chậm rãi kéo xuống dưới, tất cả đều đang thảo luận về cô.
Cảm giác này thật sự rất tuyệt vời, tất cả mọi người đều cách nhau một màn hình, cách nhau qua internet, cách nhau ngàn sông vạn núi, nhưng trong phút giây này,