Sau khi năm người bước vào cửa, Trình Tuyết Ý lấy dép lê đã chuẩn bị trước cho bọn họ thay.
Cô cầm túi lớn túi nhỏ đi thẳng vào bếp, nói với Bội Ni:
“Bội Ni, giúp chị rót nước cho khách đi.”
Sau đó thì nói với đám Từ Kỳ Ngôn: “Mọi người cứ tự nhiên tham quan, căn hộ của tôi hơi nhỏ, để mọi người chê cười rồi.”
Ba anh em nhà họ Từ thoải mái đi tham quan phòng khách, căn hộ này đối với bọn họ thì đúng nhỏ thật, chỉ như tổ chim sẻ, tuy nhỏ nhưng vẫn còn đầy đủ nội thất, 90 mét vuông không lớn lắm nhưng được Trình Tuyết Ý bày trí rất ngăn nắp sạch sẽ, một người ở thì khá là thoải mái.
Dù sao phòng có lớn mức nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là nơi dùng để ngủ.
Năm giờ chiều, khách khứa lần lượt kéo tới.
Vu Đồng Đồng là người đến đầu tiên sau anh em nhà họ Từ, khi Trình Tuyết Ý mặc tạp dề ra mở cửa, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một chiếc hộp tinh xảo, theo sau là giọng nói vui mừng của Vu Đồng Đồng: “Surprise!”
Cô ấy nhét hộp quà vào tay Trình Tuyết Ý: “Thấy tớ đối xử rất tốt với cậu không, còn nhớ mang theo quà nữa nè, đây là bộ dụng cụ ăn tớ nhờ người ta mua về từ nước Anh, tớ nói cho cậu nghe, lúc trước tớ cũng không biết mấy cái chén dĩa này lại mắc như vậy…”
Vu Đồng Đồng bước vào cửa thay giày, miệng nói liên tục không ngừng: “Cái gì mà nhãn hiệu độc quyền của hoàng gia nước Anh, cậu có biết mắc tới mức nào không…”
Giọng nói của cô ấy đột nhiên dừng lại, bởi vì cô ấy vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Từ Kỳ Ngôn đang ngồi thong thả uống trà ở phòng khách.
Vì vậy câu nói đã lên tới miệng “Cậu có biết nó mắc tới mức nào không?” ngay lập tức đổi thành câu “Xin chào Từ tổng.”
Nhìn thấy Vu Đồng Đồng cứng đờ như vậy, Trình Tuyết Ý cũng không biết phải làm gì thì tốt.
Nhưng những người đến sau như Hứa Tự Nghi và Hoắc Tư Viễn cũng không khá hơn được bao nhiêu, nhìn thấy Từ Kỳ Ngôn giống như là nhìn thấy quỷ vậy.
Tổng tài đại nhân có chức năng giữ cửa sao?
Mọi người đã đến đông đủ, nên Trình Tuyết Ý vội tới mức sứt đầu mẻ trán.
Cũng may món lẩu khá tiện, chỉ cần rửa lại nguyên liệu cắt nhỏ rồi bưng lên bàn là được.
Lúc trước vì có ý mời mọi người ăn tân gia, nên cô cố ý mua một cái bàn gỗ siêu dài.
Nhưng cô mua rất nhiều thứ, nên trên bàn để đầy toàn là nguyên liệu.
Trình Tuyết Ý đặt nồi lẩu lên bật bếp, thở phào nhẹ nhõm nói: “Mau mau mau, ăn thôi!”
Lời vừa nói xong, Thi Nhất dẫn đầu đứng dậy đi tới, theo sau là Từ Kỳ Ngôn, Từ Gia Ninh, sau đó những người khác mới lần lượt đi tới.
Sau khi tất cả ngồi trên bàn, Trình Tuyết Ý mới phát hiện bầu không khí có chút câu nệ.
Nguyên nhân vì sao thì cô chỉ cần nghĩ một chút là đã biết.
Tuy rằng mọi người đều là người có tiếng tăm trong giới giải trí, chỉ là bọn họ vẫn không là gì khi ở trước mặt Từ Kỳ Ngôn.
Dường như lúc này ai cũng có cảm giác đang ăn cũng ông chủ của mình vậy.
Từ Gia Ninh rất quen thuộc xử lý những tình huống như vậy, cô ấy lặng lẽ kéo góc áo của Từ Kỳ Ngôn, nhỏ giọng gọi hắn: “Anh à.”
Từ Kỳ Ngôn hiểu ra, hắn bình tĩnh cầm lấy đũa nói: “Mọi người mau ăn đi.”
Trình Tuyết Ý: “???”
Cho hỏi đây là tiệc tân gia do ai tổ chức?
Cho hỏi ai là chủ nhân của cái nhà này?! Hửm?
Nhưng lúc nãy Trình Tuyết Ý cũng cảm thấy lúng túng, căn bản không dám xen vào.
Dù sao cô cũng để tổng tài không mời mà đến, trái tim của cô vẫn còn đang rất căng thẳng đấy.
Khi bầu không khí nặng nề thì rượu chính là phương pháp tốt nhất.
Thi Nhất là người duy nhất không sợ Từ Kỳ Ngôn, dẫn đầu chúc rượu Trình Tuyết Ý, những người khác bắt đầu phụ họa theo sau.
Uống được mấy ly thì bầu không khí cũng đã sinh động hơn.
Đề tài trò chuyện của mọi người không biết vì sao lại vòng về phần thưởng bốc thăm của Trình Tuyết Ý.
Hứa Tự Nghi trêu chọc nói: “Bé cá koi mau cho chúng tôi xem thử phần thưởng của người may mắn nhất trong 3 triệu người nào.”
Vu Đồng Đồng: “Người có vận khí tốt nhất năm, mau cho chúng ta xem đi!”
Bội Ni giơ tay đồng tình: “Em cũng muốn xem.”
Mấy hôm trước Trình Tuyết Ý đã nhận được phần thưởng, lúc đó bưu điện giao tới một cái hộp rất lớn, cô để trong phòng ngủ phụ vẫn chưa kịp mở ra xem.
“Thật sự muốn xem?”
Hứa Tự Nghi: “Xem chứ, chúng ta cũng muốn dính chút vận may nữa.”
“Được thôi.” Trình Tuyết Ý nói: “Vừa khéo tôi vẫn còn chưa mở ra, hiện tại để cho mọi người mở vậy.”
Nói xong thì cô đứng dậy đi về phía phòng ngủ phụ kéo cái thùng ra.
Thùng giấy cao hơn nửa người, Trình Tuyết Ý kéo nó ra ngoài phòng khách, cầm lấy dao rọc giấy mở thùng ra.
Mọi người đều dùng ánh mắt mong chờ nhìn cô, chỉ có Từ Kỳ Ngôn bình tĩnh ngồi đó uống rượu.
Thùng giấy được mở ra, bên trong có rất nhiều hộp quà được đặt ngay ngắn.
Mỗi một hộp quà đều được gói lại rất cẩn thận bằng giấy cao cấp màu đen, sau đó được cột nơ bằng dây ruy băng trắng tinh xảo.
Trình Tuyết Ý lấy những hộp quà ra đặt lên sàn nhà, giấy gói quà rất mịn, còn mang theo một mùi hương thơm thoang thoảng.
Trình Tuyết Ý không nhịn được nói: “Giấy gói quà đẹp như vậy, đúng là không nỡ xé tí nào.”
Từ Gia Ninh không chờ được nữa: “Mau mở đi mau mở đi, chị Tuyết Ý em cũng muốn nhìn.”
Trình Tuyết Ý mở hộp thứ nhất ra, bên trong là bộ son môi của YSL.
Hộp thứ hai là túi Chanel phiên bản giới hạn.
Hộp thứ ba vừa chỉ mới mở được một chút thì Trình Tuyết Ý đã nhìn thấy một góc màu cam.
Sau khi mở ra, thì quả thật là Hermès Birkin.
Từ Gia Ninh hét lên: “Trời ạ, màu này em chờ rất lâu rồi nhưng vẫn chưa mua được đó!”
Trán Trình Tuyết Ý đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Có cần phải mắc như vậy không, cô thật sự rất áp lực đấy.
Sau khi mở hết tất cả các hộp ra, thì tổng cộng có năm chiếc túi phiên bản giới hạn, còn có cả ba bộ trang điểm sang trọng.
Cộng thêm chuyến đi du lịch dành cho hai người tại đảo Maldives….
Vu Đồng Đồng trợn mắt há miệng: “Tớ nói này, cái này không chỉ có 30 vạn chứ?”
Đương nhiên là không, ngay cả một chiếc túi Hermès Birkin cũng không mua được đấy!!!
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Từ Kỳ Ngôn.
Từ Kỳ Ngôn vẫn rất bình tĩnh ăn thịt bò: “Ừ, phúc lợi nhân viên.”
Những người đang ở công ty khác không nhịn được nghĩ thầm, phúc lợi của Thịnh Gia tốt vậy sao?
Trình Tuyết Ý cũng ngơ ngác nhìn Từ Kỳ Ngôn, cho nên phúc lợi này là đặc biệt chuẩn bị cho cô sao?
Đột nhiên cô cảm thấy hơi áy náy, tổng tài tiêu nhiều tiền như vậy, mà cô ngay cả một bữa cơm cũng không muốn mời hắn.
“Mạo muội cho tôi hỏi một câu, công ty của Từ tổng còn nhận người không?” Hứa Tự Nghi trêu chọc nói.
Sau đó chị ấy bày ra vẻ mặt hâm mộ, ngay cả giọng nói cũng có chút ghen tị: “Vận may của tiểu Trình thật tốt đấy.”
Đột nhiên Hoắc Tư Viễn nói: “Tôi cảm thấy Trình lão sư đúng là một