Khi cô tỉnh lại thì đang ở bệnh viện.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, trong phòng bệnh không có người, nhưng bên ngoài phòng lại có một giọng nói rất quen thuộc, hình như đang quát ai đó.
“Cô ấy ngoan cố mà các người vẫn để cô ấy ngoan cố?”
“Nếu lần này xảy ra chuyện thì ai sẽ gánh trách nhiệm này?!”
Người đàn ông cố gắng hạ thấp giọng nói, nhưng giọng điệu nghiêm túc và tức giận thì không thể đè nén được.
Trình Tuyết Ý nhìn về phía cửa, có chút thất thần.
Ban đêm trong bệnh viện cực kỳ yên tĩnh, không có ai quấy rầy nên cô vẫn ngơ ngác nhìn về phía cửa.
Đến khi cánh cửa được đẩy vào.
Động tác của người đàn ông cực kỳ nhẹ nhàng, giống như là sợ làm phiền tới cô.
Hắn đóng cửa, lúc quay đầu lại thì cực kỳ bất ngờ khi nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Trình Tuyết Ý.
Không phải là ảo giác của cô, mà Từ Kỳ Ngôn thật sự tới đây.
Người đàn ông cao lớn mặc chiếc áo len màu xanh biển, dưới ánh đèn mờ ảo, vẻ mặt của hắn có hơi mệt mỏi.
Khi nhìn thấy cô tỉnh lại, hắn kinh ngạc vài giây.
Hai người cứ như vậy đối mắt nhìn nhau, nhưng không ai mở miệng nói chuyện trước.
Đôi chân dài của người đàn ông bước tới, im lặng ngồi xuống ghế bên cạnh giường.
Dường như hắn không định hỏi bất kỳ câu gì, cũng không định nói bất kỳ điều gì cả.
Sự im lặng kỳ lạ này kéo dài một lúc lâu.
Trong lòng Trình Tuyết Ý có chút bối rối, cô rất muốn nói gì đó.
Chẳng hạn như, vì sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Chỉ là cô không thể xác định được đáp án cũng không dám thừa nhận, nên cô cảm thấy cô không nên nhắc đến vấn đề này.
Trình Tuyết Ý mím chặt môi, cuối cùng chọn một câu hỏi quan trọng nhất: “Từ tổng…cái đó, tôi bị ngã rất nặng sao?”
Mỗi khi cô cử động trên người sẽ có một cảm giác hơi đau, nhưng không tới mức là không thể chấp nhận nổi, nên cô đoán là vết thương không nghiêm trọng cho lắm.
Từ Kỳ Ngôn vẫn luôn im lặng, cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn cô, đưa một ly nước qua cho cô, nét mặt vô cảm nói: “Bác sĩ nói phải nghỉ ngơi hai tháng.”
“Không thể nào?”
Hai tháng?! Sao đoàn phim có thể chờ cô hai tháng được chứ?
“Sợ sao?”
Trình Tuyết Ý cực kỳ thành thật gật đầu: “Ừ.”
“Nếu đã sợ thì sao còn cố tỏ ra mạnh mẽ?” Hắn mím môi, giọng điệu có chút không vui.
Trình Tuyết Ý kéo chăn lên, che nửa khuôn mặt lại, chỉ để lộ đôi mắt ra bên ngoài: “Tôi thừa nhận là lần này tôi có hơi vội vàng.”
“Nhưng không phải là do tôi suy nghĩ cho đoàn phim sao?” Cô suy nghĩ một chút, uất ức nói:
“Không phải là do tôi không muốn số tiền bỏ ra vô ích sao?”
“Vì chút tiền thù lao đó mà mạng cũng muốn bỏ?”
Ngài gọi 38 triệu là một chút á?
Được thôi, đối với ngài mà nói thì chả là bao nhiêu…
Cô thì thào nói: “Không phải là vấn đề nhiều hay ít tiền!”
Hắn nhướng mày lên: “Vậy là vì?”
“Là vì đạo đức nghề nghiệp!” Giống như là vì cô đã tìm được lý do thích hợp, nên Trình Tuyết Ý trả lời cực kỳ to rõ: “Tôi không muốn dùng thế thân.”
“Không dùng thế thân là một chuyện.” Đôi mắt đen của Từ Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm cô: “Mà chủ quan lại là một chuyện khác.”
Trình Tuyết Ý nghe thấy vậy thì trở mình: “Được rồi, tôi không muốn nghe nữa.”
Cô thừa nhận là lần này cô không đúng, vì nhận được vai diễn của «Vọng tộc» nên cô có áp lực rất lớn, cô muốn làm thật tốt, tất cả mọi chuyện đều phải cực kỳ hoàn hảo, muốn cho mọi người không thể nói cô không làm tốt, vì vậy cô có hơi nóng vội.
Nhưng cho dù là sai thì cũng xuất phát từ ý tốt mà.
Trình Tuyết Ý không muốn nghe Từ Kỳ Ngôn la mắng mình.
Từ Kỳ Ngôn cũng mặc kệ cô, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Ban đêm thật sự rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng kim giây đồng hồ kêu tích tắc, cũng có thể nghe thấy tiếng lật giấy tờ của người đàn ông ngồi bên cạnh.
Nhưng trái tim của Trình Tuyết Ý thì không yên bình được như vậy.
Trong khoảng thời gian này, mọi chuyện xảy ra giữa cô và Từ Kỳ Ngôn, từng thứ từng thứ đều khắc trong tâm trí cô.
Hắn cứu cô khỏi tay Cố Hành, hắn tặng cô quà mừng năm mới, hắn nói muốn đi thăm mẹ của cô.
Còn hiện tại.
Đáng lẽ ra người đàn ông này đang cách xa cô cả hàng ngàn km, nhưng lúc này lại im lặng ngồi bên cạnh cô, khuôn mặt đẹp trai như là điêu khắc mang theo vẻ mệt mỏi hiếm thấy.
Cô không thể giả vờ như chưa từng có chuyện xảy ra.
Trình Tuyết Ý im lặng trở mình, dùng dư quang liếc trộm hắn, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Từ Kỳ Ngôn đang lật tài liệu, đôi mắt không nhìn về phía cô, chỉ trầm giọng nói: “Có chuyện gì thì nói.”
“À…”
“Vậy tôi hỏi nhé?”
“Hỏi đi.”
“Từ tổng, anh…có phải là anh, tôi…” Lời này đúng là không dễ nói chút nào.
Trình Tuyết Ý nghẹn ngào nói: “Từ tổng, anh chờ tôi một chút, để tôi sắp xếp lại câu từ của mình đã.”
“Không cần.” Từ Kỳ Ngôn bình tĩnh ngắt lời cô, hắn rũ mắt xuống, dường như biết cô muốn hỏi điều gì.
“Tôi đang theo đuổi em.”
Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm thấp dịu dàng lại trộn lẫn chút ngu ngốc, giống như màn đêm đã cho hắn thêm ma lực, năm chữ đó xẹt ngang qua trái tim cô, mang đến một cảm xúc rất kỳ lạ.
Dường như có thứ gì đó nhẹ nhàng nắm lấy trái tim cô, rõ ràng lúc này trái tim đang đập rất nhanh, nhưng lại không hề phát ra tiếng động gì, ngay cả khi hít thở cũng có chút khó khăn.
Trình Tuyết Ý không nghĩ tới Từ Kỳ Ngôn sẽ nói thẳng ra như vậy.
Hắn nói như vậy làm cô không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn không hề cho cô cơ hội để giả ngu.
Tôi đang theo đuổi em, cứ nói thẳng trực tiếp ra như vậy.
Trong chớp mắt bầu không khí giống như bị đóng băng lại.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đột nhiên cô phát hiện trái tim đang đập thình thịch của cô bắt đầu nhảy nhót lung tung, một lần so với một lần lại càng mạnh mẽ hơn.
Gương mặt nhỏ của cô nhăn lại: “Trước đây tôi…tôi không hề nghĩ tới hướng này.”
Cũng không thể nói là một chút cũng không có, dù sao cô cũng không phải là kẻ ngốc, đối với ánh mắt của người khác thay đổi như thế nào, cô đều có thể nhận ra, chỉ là cô luôn cảm thấy điều này không thể nào xảy ra được.
Hai người bọn họ nói không dễ nghe thì, cả hai không thể ngồi chung một bàn với nhau, chỉ mới nửa năm trước, Từ Kỳ Ngôn cực kỳ coi thường cô, sao bây giờ