"Tiểu Chử."
Buổi tối, Yến Tuân gọi con trai đến phòng sách của mình, có chút thấp thỏm nhìn đứa con trai trước mắt, nghĩ đến chuyện xảy ra sáng nay, mặt mang quan tâm và thương tiếc.
Mặc kệ giữa người lớn có ân oán gì cũng không nên liên lụy đến con cái. Ông hận Cao Á Cầm và tên gian phu kia của bà ta, hận bọn họ khiến con trai ông nhiều năm cực khổ, càng hận bọn họ bạc đãi con trai của mình.
Nếu không phải do con ông may mắn, nhờ họa được phúc ở nông thôn quen biết cô gái tốt Đinh Đinh, nhờ nhà vợ tìm cho một công việc giảng dạy nhẹ nhàng, Yến Tuân đã nuốt sống Cao Á Cầm.
Nhìn những thông tin ông tra được, vì khiến cho con riêng vui cộng thêm cái mác mẹ kế tốt nên hi sinh chính con ruột của mình. Nhìn những chuyện bà ta từng làm, quả thực là điên rồi.
"Chuyện sáng nay.."
Yến Tuân không dám nói thẳng, dù gì Cao Á Cầm cũng là mẹ đẻ của con mình. Nếu làm quá tay, ông sợ con trai sẽ đau lòng, mà làm quá nhẹ ông lại cảm thấy chưa hết giận, nhất thời rất bối rối.
"Bố yên tâm, con không khổ sở."
Yến Chử nhìn một cái đã hiểu tâm tình phức tạp của bố mình.
Ánh mắt anh khẽ hạ, lông mi dưới ánh đèn bao phủ một bóng đen, làm người thấy không rõ ánh mắt anh, có điều nỗi thương cảm phảng phất bao xung quanh khiến ông thấy đau lòng.
"Trước kia con rất hâm mộ Giang Nam Thành và Giang Tây Tiến, hâm mộ chúng nó được mẹ đối xử như châu như bảo, hâm mộ mẹ vì bọn nó có thể trả giá hết thảy. Con hay nghĩ, con cũng là con của mẹ, tại sao bà ấy lại luôn không nhìn con? Bất kể là con đi thi được điểm cao nhất hay đánh nhau với bạn mặt đầy thương thích, ánh mắt của bà ấy cũng chỉ đặt ở trên người khác, bao gồm cả Giang Đông Lâm, cũng được bà ấy yêu thương và coi trọng hơn con."
Giọng của Yến Chử khàn khàn, lời kể xuyên suốt, khiến Yến Tuân phảng phất thấy được một đứa trẻ con sau khi mất người cha như ông, lẻ loi đứng ở góc nhà họ Giang, cô đơn nhìn cảnh nhà người khác vui vẻ, cũng phảng phất thấy sau khi mình xảy ra chuyện, con trai bị mọi người xa lánh, bộ dáng đầy đáng thương khiến người khác đau lòng.
Tim Yến Tuân co rút, chỉ nghe mấy câu nói ngắn ngủn của con trai đã khiến ông càng hận Cao Á Cầm, càng hận nhà họ Giang.
"Mãi về sau con bị bà ấy thay Giang Đông Lâm, thành thanh niên trí thức đưa xuống nông thôn, con bỗng nhiên hiểu ra, mẹ của con từ lúc con còn nhỏ đã chết. Bà ấy hiện tại là mẹ của Giang Nam Thành và Giang Tây Tiến, là mẹ kế tốt bụng của Giang Đông Lâm. Bây giờ với con, người nhà của con chỉ có bố, chỉ có Đinh Đinh, còn có con của bọn con."
Yến Chử ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt thanh triệt. Trong tích tắc, Yến Tuân cảm thấy con trai thật sự buông xuôi, buông xuôi người mẹ Cao Á Cầm kia, nó đã xem bà ta như người xa lạ, thậm chí không oán hận.
"Được rồi, chỉ có chúng ta là người một nhà."
Yến Tuân muôn vàn xúc động, viền mắt ông ửng đỏ, cầm đôi tay của Yến Chử run rẩy.
Cuối cùng ông cũng yên lòng. Con trai lưu luyến mẹ ruột quá thì ông không yên tâm, con trai quá mức cố chấp với chuyện quá khứ, muốn trả thù đám người Cao Á Cầm ông cũng không yên tâm.
Như bây giờ thật tốt, trân trọng những gì đang có, thoải mái đối mặt với mọi gian khổ.
Yến Tuân muốn cười to ba tiếng, đây là con ông, so với ông còn ưu tú. Về đám người nợ nó, nợ mình, người bố như ông sẽ giúp nó trả thù tất cả.
Yến Chử từ thư phòng ra tới, lúc đi trên hành lang, nhìn tiến độ của nhiệm vụ phụ 2 đã tăng thêm 20% rất hài lòng với biểu hiện khi nãy của mình.
Thật ra, anh chưa bao giờ là một người độ lượng, ngược lại, anh rất hẹp hòi đấy.
Lúc bắt đầu làm nhiệm vụ phụ 2 anh đã tính cả rồi. Nếu muốn trả thù người nhà họ Giang, chắc chắn không thể không động đến gia sản và mối quan hệ của nhà họ Yến. Mà muốn vận dụng mấy thứ này, được vây trong cánh chim không lọt gió như anh không thể nào tránh thoát khỏi đôi mắt của bố anh.
Theo hiểu biết của Yến Chử về ông, nếu anh quá cố chấp báo thù, Yến Tuân chưa chắc đã vui mừng.
Cụ ông trước nay đều cảm thấy mình làm đứa con trai thua thiệt, một lòng muốn bù đắp. Nếu anh cố chấp với lòng hận thù sẽ chỉ khiến ông càng đau lòng và tự trách.
Vả lại yêu càng nhiều hận càng sâu. Ở một mức độ nào đó mà nói, Yến Chử muốn trả thù Cao Á Cầm vì đã từng có nhiều kỉ niệm với bà.
Cho nên một mặt anh mới âm thầm chỉ dẫn cho bố một ít phương hướng điều tra nhà họ Giang, một mặt lại tỏ vẻ không quan tâm bọn họ.
Anh hiểu rõ, mặc kệ anh nghĩ thế nào, mối quan hệ giữa bố với nhà họ Giang và Cao Á Cầm chỉ có một chữ chết. Cho dù ông ấy kiềm chế tốt cũng sẽ không bỏ qua những người đã hại mình mười năm, còn bạc đãi con của ông. Yến Chử chỉ thêm củi thêm lửa khiến cha mình lúc trả thù cũng thay mình tính một vố.
"Bố tìm mình có việc gì sao?"
Lúc Yến Chử về phòng Lâm Đinh Đinh đã nằm ở trên giường, mở đèn đầu giường, tay cầm một quyển sách.
Sách mới mở trang đầu tiên, bố vừa gọi chồng đi khiến trong lòng cô có chút lo lắng. Dù sao sáng nay có một vị khách không mời mà đến, cô lo lắng sự xuất hiện của người đó sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của bố và chồng, cơ bản không có tâm tư đọc sách.
"Bố vừa đặt cho con gái mình mấy cái tên, bảo anh sang tham khảo."
Những người đáng ghét, chuyện phiền lòng ấy Yến Chử từ đầu đến cuối cũng không muốn cho Lâm Đinh Đinh biết. Cô hiện đang mang thai, nếu để cô phiền não chính là khiến hai người cùng phiền não rồi.
"Con còn chưa sinh ra đâu, mình cứ một câu con gái hai câu con gái. Nếu sinh ra con trai mình xem con có ghét mình không."
Tính cách của Lâm Đinh Đinh đơn giản, không biết chồng đang nói dối, chỉ nghĩ nếu bọn họ đặt tên cho con gái mấy cái tên dễ nghe, về sau đặt cho con trai, khỏi phải nói có bao nhiêu khôi hài.
"Con của chúng ta chắc chắn sẽ rất yêu bố mẹ, sao mà ghét anh được chứ."
Yến Chử nhẹ nhàng gối lên bụng Lâm Đinh Đinh: "Một thời gian nữa mình gọi điện về cho nhà đi, đón bố mẹ vợ lên thủ đô. Lúc em sinh con, dù sao bọn họ cũng phải ở đây, đặc biệt mấy chuyện ở cữ anh với bố cũng không rõ lắm, còn phải nhờ mẹ vợ giúp đỡ mới được."
"Thật không?"
Vẻ mặt của Lâm Đinh Đinh vui mừng, đặt sách trong tay sang một bên. Mấy ngày nay, cuộc sống của cô rất hạnh phúc, điều duy nhất không vui chính là đã rời nhà vài tháng, không được gặp bố mẹ.
Đúng là chính mình làm mẹ rồi mới biết không dễ dàng gì. Từ lúc bụng càng lúc càng lớn, Lâm Đinh Đinh càng nhớ bố mẹ ở quê nhà. Nhưng những lời này cô không dễ nói trước mặt chồng, không ngờ Yến Chử đã nói ra trước, điều này khiến cô vô cùng xúc động.
"Nhưng bố em là đại đội trưởng, không chắc có thời gian đến đây đâu." Lâm Đinh Đinh hơi mất mát, nếu bố cô không tới, mẹ cô sẽ tới sao?
"Vậy gọi điện thoại hỏi trước đã. Nếu bố không đi được thì để mấy anh vợ dẫn mẹ lên đây. Hồi ấy may mà có mấy anh ấy giúp đỡ, không chê đứa em rể vô dụng như anh. Đến lúc đó mua nhiều quà đáp lễ, còn có phần của bác và chú hai chú ba nữa, đừng quên ai."
Những câu này của Yến Chữ cũng là ý của Yến Tuân. Ông vẫn luôn muốn cảm ơn người nhà và thân thích của con dâu. Cảm ơn bọn họ mấy năm đã giúp đỡ con trai ông.
"Yến Chử, mình thật tốt."
Mắt Lâm Đinh Đinh đỏ ửng nắm cánh tay Yến Chử, đầu tựa vào vai anh, thấp giọng nỉ non.
Không có người phụ nữ nào không thích chồng mình đặt thân nhân của mình trong lòng, kể cả Lâm Đinh Đinh.
Trong lúc hai vợ chồng đượm tình nồng thắm, tình huống bên kia của nhà họ Giang cuối cùng gay go.
"Hôm nay bà qua nhà họ Yến thế nào rồi?"
Cao Á Cầm vừa tức vừa sợ về nhà, thấy Giang Thành không đi làm mà ngồi ở phòng khách, hít mây nhả khói.
"Ông ở nhà mà sao không bật đèn?"
Cao Á Cầm cau mày, duỗi tay phẩy phẩy trước mũi. Bà không thích Giang Thành
hút thuốc quá nhiều. Mấy năm nay ông cũng thông cảm, ít khi hút thuốc ở nhà, nhưng hôm nay tật xấu lại tái phát.
Trong phòng đầy khói thuốc, không biết đã hút bao lâu.
Bà mở đèn phòng khách lên, thấy rõ bộ dáng lúc này của Giang Thành, khiếp sợ.
"Ông sao vậy? Bị ai đánh?" Trên mặt Giang Thành xanh xanh tím tím, quần áo hỗn độn, bên bàn, bên cạnh sô pha đầy tàn thuốc và đầu mẩu thuốc lá, nhìn qua hỗn loạn không chịu nổi.
Chưa bao giờ Cao Á Cầm thấy Giang Thành như vậy.
"Tôi hỏi bà, bà qua nhà họ Yến thế nào rồi!"
Giang Thành vốn đang an tĩnh ngồi trên sô pha, nghe Cao Á Cầm lải nhải, lập tức nổi trận lôi đình, đột nhiên vỗ mạnh bàn, hét to một tiếng.
"Ông quát tôi."
Cao Á Cầm không thể tin được, duỗi tay chỉ vào người đàn ông trước mặt.
"Mẹ kiếp!" Giang Thành đột nhiên đá cái bàn trước người, đá liên tiếp vài lần, đụng vào vách tường đối diện, phát ra một tiếng va chạm mãnh liệt. Cao Á Cầm bị dọa đến nhảy dựng, đôi tay đặt trước ngực không nhịn được run rẩy.
"Giang Thành, Giang Thành, rốt cuộc ông bị sao thế?" Cao Á Cầm nuốt nước miếng, cảm thấy người đàn ông ánh mắt đỏ sậm, phảng phất muốn ăn thịt người khác hoàn toàn người đàn ông bá đạo nam tính trong trí nhớ của bà. Phiên bản này của Giang Thành khiến bà ta sợ hãi.
"Yến Tuân hình như đã biết tôi là người viết thư tố cáo ông ta. Ông ta còn nghi ngờ Nam Thành và Tây Tiến do hai chúng ta thông dâm đẻ ra, không phải sinh non."
Đối mặt với một Giang Thành như vậy, Cao Á Cầm không dám dấu diếm, nói hết chuyện xảy ra hôm nay.
"Có phải ông ta sai người đánh ông không?" Bà ta suy nghĩ cặn kẽ những việc xảy ra với Giang Thành, nhanh chóng đi đến bên cạnh ông ta, nhìn thương tích trên mặt, khó nén đau lòng: "Mau gọi cảnh sát, bắt ông ta lại, tiếp tục đưa đi cải tạo, đến lúc đó đồ của nhà họ Yến sẽ là của chúng ta, cũng không phải lo sợ nữa."
"Bà nghĩ Yến Tuân là thằng ngu à? Để lại bằng chứng cho bà đối phó ông ta sao?" Giang Thành nhìn người phụ nữ đối diện như một con ngu.
Nghe mấy câu vợ mình nói, Giang Thành càng hối hận, lúc trước không nên để bà sinh cái thai trong bụng kia ra. Ông ta thực tế đã có con trai cả ưu tú, kể cả về sau không có con nữa cũng không sao, bây giờ ngược lại có thêm một cái nhược điểm.
"Tôi bị sa thải, có người tố cáo tôi đút lót nhận hối lộ, phỏng chừng lập tức sẽ có người tới điều tra."
Dường như Giang Thành đã mất hết sức lực, đặt mông ngồi trên sô pha, đôi tay bụm mặt, khó nén chán chường.
"Tại sao lại như vậy? Đều tại Yến Tuân, ông ta trở về để trả thù."
Chân Cao Á Cầm mềm nhũn, mấy năm nay Giang Thành làm cái gì bà đều rõ ràng. Nghe giọng điệu của Giang Thành, dường như chuyện này phiền toái không nhỏ, không phải nói đùa.
Nếu điều tra ra mấy năm nay bọn họ nhận hối lộ sẽ phải ngồi tù.
"Ông mau nghĩ cách gì đi chứ?"
Cao Á Cầm kéo tay áo Giang Thành hỏi.
"Nếu có cách thì tôi còn ngồi ở đây à? Bây giờ bên trên đã nghe được tiếng gió, có ai không tránh tôi. Tiền hồi trước Yến Tuân đưa, mấy năm nay khắp nơi chuẩn bị đã tiêu gần hết, hơn nữa cặp trai gái của bà xa xỉ tiêu pha, chẳng còn lại bao nhiêu để tôi lôi kéo quan hệ."
Giang Thành nhớ đến một ngăn tủ quần áo và chai lọ vại bình trên bàn trang điểm của Cao Á Cầm mà đau đầu. Đúng là thê hiền phu an[1], hồi đó ông ta không nên ở bên bà ta mới phải.
[1] Thê hiền phu an: Tạm dịch là, có người vợ hiền thì người chồng mới có thể an tâm lập nghiệp.
"Ông nói cái gì, cái gì là con trai con gái của tôi? Nam Thành và Tây Tiến không phải con của ông chắc?" Cao Á Cầm ngẩn ra, nhìn người chồng lạnh nhạt, dường như chưa từng quen biết.
"Bố mẹ, sao trong nhà mùi thuốc nồng nặc thế?"
Con trai và con gái nhỏ của nhà họ Giang đeo cặp sách đi vào, hỏi với giọng điệu oán ghét.
"Mẹ ơi, Vương Quyên lớp con mới mua một bộ đồ cực kì đẹp, là bộ mới nhất ở cửa hàng bách hóa, suốt cả ngày hôm nay cứ khoe trước mặt con. Cái gương mặt với cái eo thô thùng nước ấy dám khoe khoang trước mặt con. Con không biết, con cũng muốn mua, bao giờ nghỉ mẹ dẫn con đi dạo phố được không?"
Giang Nam Thành là một cô nhóc thích ăn diện, năm nay mười ba tuổi, duyên dáng yêu kiều, mặt mũi xinh xắn, thành tích cũng không tệ, là niềm tự hào của Cao Á Cầm.
"Mẹ ơi, con rất thích một đôi giày thể thao, mẹ mua váy cho chị thì cũng mua cho con một đôi đi."
Giang Tây Tiến cũng yêu cầu thẳng: "Với cả tiền tiêu vặt tháng này con tiêu hết rồi. Mẹ lại cho con năm mươi đi. Con đã hứa với bạn cùng lớp mai mời bọn nó uống nước có ga rồi."
Từ trước đến nay chị em nhà họ Giang chưa bao giờ phải lo lắng chuyện tiền bạc. Bọn nó biết trong nhà có rất nhiều tiền, căn bản không đáng chúng nó tiêu thế này.
"Nhìn xem bà dạy con trai con gái thế nào. Tình huống trong nhà còn không biết chỉ nghĩ mua mua mua. Nhà mình uống gió Tây Bắc sống đi thôi."
Giang Thành chỉ cảm thấy đau đầu, đột nhiên đứng lên đẩy bọn nó ra.
"Bố!"
Giang Nam Thành và Giang Tây Tiến trợn to mắt, há miệng, không biết nên nói gì, cũng không biết tại sao bố lại đối xử với bọn nó như thế.
"Giang Thành, ông có ý gì, ông nên nhớ kĩ, hộp vàng kia vốn là Yến Tuân cho tôi, tôi thích tiêu thế nào thì tiêu. Trái lại ông với cậu con trai kia, các ông có tư cách tiêu số tiền này sao, tôi yêu ông nên mới vì ông suy xét, lấy tiền ra cho ông chạy quan hệ, cho ông mua nhà. Nhưng Giang Đông Lâm thì là gì, mấy năm nay nó lấy tiền của tôi ở bên ngoài phô bày giàu sang tôi đều nhịn, nhưng con tôi hiện tại muốn tiêu mấy đồng thì làm sao? Bọn nó chẳng lẽ không phải con ông sao?"
Cao Á Cầm cũng phát bực, sáng ngày hôm nay ở nhà họ Yến đã tức một bụng, vốn dĩ không vui gì, Giang Thành còn đối xử như thế với bà ta, làm trái tim của Cao Á Cầm rét lạnh.
"Đó là Yến Tuân cho bà sao? Đó là người ta để lại cho cậu con trai Yến Chử. Bà xem bà đã làm gì? Vì chứng minh Nam Thành và Tây Tiến là sinh non, âm thầm đưa đứa bé kia đến nhà cũ của nhà họ Yến, sau đó làm bộ con mình không hiểu chuyện nên động thai. Lúc bà sinh hai bọn nó có nhớ đến thằng Yến Chử bị bà vứt ở nhà cũ một ngày một đêm không? Thế mà còn không biết xấu hổ bảo là tiền của mình. Ha ha. Nếu không phải bà còn có chỗ để lợi dụng, bà cho rằng tôi muốn ngủ cùng một người phụ nữ độc ác như bà một cái giường chắc."
"Giang Thành!"
Cao Á Cầm nghe Giang Thành chế nhạo, nhìn ánh mắt mê mang của hai đứa con, lập tức hét lên một tiếng, vung nắm tay về phía Giang Thành.
Giang Thành cũng không để yên cho đánh. Rất nhanh, đôi vợ chồng được mọi người ca tụng là mẫu mực ở trước mặt hai đứa con ngày xưa họ yêu thương nhất đánh một trận.
Chờ lúc Giang Đông Lâm về, đồ dùng vật dụng trong nhà đã bị đập nát nhừ. Em trai em gái co rúm người trốn ở góc phòng, bố anh ta ngồi liệt dưới đất, về phần người mẹ kế kia của anh ta thì ngã vào cái khung động vật bên cạnh không nhúc nhích, máu chảy sau lưng đã đọng lại từ lâu.