Việc con gái nhà đội trưởng Lâm làm đối tượng của Yến Chử trong viện thanh niên trí thức giống như có cánh truyền khắp toàn bộ thôn trang, người cha Lâm Quảng Quốc trái lại là người biết đến cuối cùng.
“Ngày mai chú ba thím ba con về, bảo Yến Chử đến nhà ăn cơm.” Trên bàn cơm nhà họ Lâm, bỗng nhiên Lâm Quảng Quốc nói một câu.
“Ông xã.”
Lâm Đinh Đinh vui sướng, Hoàng Như Hoa lại có chút không muốn, sắp đến Tết rồi, bảo Yến Chử đến nhà ăn cơm có ý gì, chẳng lẽ chồng mình cũng vừa lòng người con rể kia?
Bà phải sinh ba người con trai mới có một đứa con gái bảo bối, không cầu nó gả vào nhà phú quý, chỉ cầu bình bình an an, có thể có cuộc sống vô ưu, tất cả điều đó Yến Chử đều không làm được.
“Cái cậu kia cũng không tệ.” Lâm Quảng Quốc húp hai hớp cháo, trầm giọng nói.
Một đứa trẻ hiếu thuận làm sao mà hư hỏng được. Lúc trước ông không thích Đinh Đinh với cậu ấy ở bên nhau vì thấy mấy đứa nhóc thành phố được nuông chiều quá. Bây giờ nhìn xem, người ta mỗi ngày đúng giờ xuống ruộng làm việc, khổ hay mệt cũng không kêu ca, lúc trước có thể do sức khỏe nó không tốt thật, không thích ứng với khí hậu bên này của bọn họ.
Con gái mình mình hiểu nhất, chính là một đứa cứng đầu, nếu nó đã thích thằng nhóc Yến Chử kia như thế, cậu ta sống cũng không tệ, không cần phải sống chết cấm cản.
Không có phòng ở? Sửa nhà cũ lúc trước của bọn họ cũng có thể vào ở, vừa vặn cách nhà có mấy chục mét, có thể giúp đỡ lẫn nhau, kiếm công điểm cả nhà ăn. Lâm Quảng Quốc cũng nghĩ kỹ rồi, nhờ anh vợ giúp Yến Chử kiếm lấy vị trí thầy giáo tiểu học. Cậu ta có bằng cấp cao trung, trình độ văn hóa còn cao hơn hiệu trưởng tiểu học, mỗi tháng có thể kiếm được một khoản tiền lương, vả lại còn có lương thực trong đội phân chia đầu người, sinh hoạt cũng sẽ không quá vất vả.
Nuôi con một trăm tuổi, lo lắng mất 99. Lâm Quảng Quốc không muốn con gái chịu khổ, chỉ có thể suy xét chu toàn mọi mặt.
“Cha!”
Lâm Đinh Đinh nào còn nuốt trôi cơm chứ, nhõng nhẽo ôm cổ cha, nhanh chóng lấy cớ ăn no đi truyền tin cho Yến Chử.
“Ngày mai bà cũng về nhà mẹ đẻ một chuyến đi, bảo anh bà ngày đó cũng đến. Anh ấy thương Đinh Đinh nhất, dù sao cũng phải khảo sát cháu rể tương lai.”
Lâm Quảng Quốc biết vợ mình vẫn hơi không hài lòng với cậu con rể Yến Chử kia, vỗ mu bàn tay bà nói.
Hoàng Như Hoa là một người phụ nữ truyền thống, bình thường chuyện Lâm Quảng Quốc đã quyết bà sẽ không phản đối, bởi vậy tuy rằng không vui lắm, vẫn gật đầu đáp ứng rồi.
Hai vợ chồng ở nhà này rất có quyền uy, mấy người con dâu nghe cha mẹ chồng thương lượng hôn sự của cô em chồng cũng không dám xen mồm, về phía mấy người anh của Lâm Đinh Đinh, đương nhiên là thuận theo tâm ý của em gái, em ấy vui vẻ là được, nếu về sau tên Yến Chử kia dám bắt nạt em gái thì đánh đến khi nào nó nghe lời thì thôi.
*****
“Ọe ——”
Yến Chử che ngực, mặt đỏ bừng, mùi rượu nồng nặc. Trời đã khuya, thấy anh uống đến say như vậy, người nhà họ Lâm cũng không đưa anh về sân thanh niên trí thức, dọn dẹp một gian phòng, để anh ngủ lại trong nhà.
“Anh cũng thành thật quá. Bác cả với chú hai rót một chén anh uống một chén.” Lâm Đinh Đinh đau lòng giúp Yến Chử lau mặt, miệng phàn nàn, nhưng trên mặt vui vẻ, nhớ đến vẻ mặt tươi cười của bác cả với chú hai trước khi đi đã biết bọn họ vừa lòng Yến đại ca.
Cũng phải, người đàn ông cô thích ưu tú như vậy, người khác sao mà không thích chứ? Nhớ đến lúc ăn cơm, bộ dáng Yến Chử đĩnh đạc trả lời khảo sát của bác với chú hai chú ba, Lâm Đinh Đinh không tránh được si mê.
“Không uống, bác cả với mọi người làm sao đồng ý gả em cho anh.”
Đây là lần đầu tiên Yến Chử uống say như vậy. Anh là một người rất tiết chế, cho dù bàn việc làm ăn cũng sẽ không khiến bản thân chật vật như vậy.
Lúc này bên trong phòng chỉ đốt đèn dầu mờ nhạt, nửa bên mặt của Lâm Đinh Đinh đối diện đèn, nước da không tì vết có một vầng sáng nhạt, nửa bên mặt ở trong bóng tối, có một vẻ đẹp khác.
“Không nói chuyện với anh nữa.”
Lâm Đinh Đinh nhét khăn vào tay Yến Chử, đỏ mặt xấu hổ nhìn anh một cái, quay đầu chạy ra ngoài.
Yến Chử cười, dùng khăn lau mặt với cổ, từng đợt choáng váng đánh úp lại, cuối cùng không chống cự được men say ngủ mất.
“Thật ra cậu Yến Chử này không tồi, có vẻ rất đặt Đinh Đinh nhà chúng ta ở trong lòng.”
Bên kia Hoàng Như Hoa cũng cùng Lâm Quảng Quốc rửa mặt lên giường đất, chỉ sau một bữa cơm, thái độ lúc trước của Hoàng Như Hoa đối với Yến Chử đã hoàn toàn chuyển biến.
Lâm Quảng Quốc nhìn dáng vẻ vừa lòng của vợ, chỉ có thể cảm thán phụ nữ dễ thay đổi.
Cũng không trách Hoàng Như Hoa được, lúc trước quan hệ của những cậu thanh niên trong viện thanh niên trí thức với người trong thôn tuy hòa hợp, nhưng đa số vẫn ngầm kiêu ngạo bởi bọn họ là người thành phố, vẫn là phần tử trí thức, đối diện với nông dân kiếm ăn trên đất không có văn hóa tất nhiên dùng thái độ “cao cao tại thượng”.
Yến Chử không như vậy. Hoàng Như Hoa không nói được chỗ nào không giống, nhưng nói chuyện với cậu ta thấy đặc biệt thoải mái, mặc dù lúc ăn cơm bà chỉ nói chuyện lông gà vỏ tỏi linh tinh, cậu ấy cũng sẽ không ngại phiền, còn sẽ tiếp chuyện mấy câu, khiến lòng người náo nhiệt.
“Vả lại nó cũng đáng thương, cha ruột như vậy còn chưa tính, mẹ ruột so mẹ kế còn mau vứt đi.” Hoàng Như Hoa nhớ lại lúc ăn cơm Yến Chử nhắc đến tình huống gia đình, bộ
dáng bi thương, không nhịn được bắt đầu đau lòng.
“Về sau Đinh Đinh với nó kết hôn, chúng mình đối nó tốt một chút, cha vợ mẹ vợ cũng giống bố mẹ. Đứa nhỏ này không có bố mẹ thương, chúng mình đối nó tốt, nó cũng có thể biết vài phần, đem phân tình cảm này đặt trên người Đinh Đinh.”
Cơm đã ăn, trưởng bối cũng đã gặp, cơ bản chuyện này đã định ra, Hoàng Như Hoa tất nhiên sẽ không chăm chăm nhìn những chỗ chưa được mà nghĩ cách chuyển hoàn cảnh xấu thành tốt.
“Còn cần bà nhắc à.” Lâm Quảng Quốc tắt đèn dầu, bóng đêm cũng không ảnh hưởng hai vợ chồng nói chuyện.
“Đợi mấy ngày nữa bảo anh em Đinh Nam sửa lại nhà cũ, lúc hai vợ chồng nó chưa có nhà thì ở tạm đó, của hồi môn của Đinh Đinh không cần chuẩn bị những thứ kia nữa, Yến Chử không phải có cái đồng hồ à, ba món ban đầu định cho Đinh Đinh chuẩn bị thì để lại cái máy may, xe đạp với đồng hồ đều đổi thành tiền, cho nó áp đáy hòm. Yến Chử không có cha mẹ giúp đỡ, hai vợ chồng mới sinh hoạt sẽ có chút tù túng.”
Tuy rằng Lâm Quảng Quốc là một người đàn ông nhưng ông rất cẩn thận, suy xét vô cùng chu đáo.
“Làm theo lời ông đi. Hồi mới gả, mẹ tôi cho tôi một đôi nhẫn vàng, một bộ hoa tai, còn có một cái vòng tay vàng, định đến lúc trăm năm thì chia cho chúng nó nhưng Đinh Đinh đi lấy chồng có mỗi cái máy may cũng khó coi, tôi cho nó thêm một cái vòng tay vàng.”
Hoàng Như Hoa tính toán số tiền dư lại trong nhà. Của hồi môn của con gái đã tích cóp từ lâu, nhà bọn họ nhiều nhân lực, lại chưa tách hộ, mấy năm nay tích cóp không ít tiền, dư dả làm tiệc rượu.
Hai vợ chồng ông một câu bà một câu, nghĩ đến việc con gái sắp thành con nhà người khác, suốt một buổi tối, nhớ đến hồi nó vẫn là con nít, thật lâu không thể ngủ.
*****
“Lão Yến này, con trai ông lại gửi thư cho ông à?”
Đối với nông trường chỗ Yến Tuân mà nói, việc mọi người mong chờ nhất là Yến Chử gửi thư. Người nơi này đều quá cô đơn, đối bọn họ mà nói, Yến Tuân nhận được tin, cùng với việc bọn họ nhận được tin không có gì khác nhau.
“Đúng vậy.”
Yến Tuân không kìm được cười, từ lúc nhận được thư của con trai, cả người ông giống như có được cuộc sống mới, vẻ già nua trầm lặng lúc xưa đã thay bằng hiện tại vô cùng phấn chấn. Lòng ông có một sức mạnh thôi thúc ông tiếp tục sống, sống đến ngày gặp lại con trai.
Người bên cạnh cũng bị ông ảnh hưởng, mỗi lần nghe ông đọc thư nhà, nghĩ có lẽ ở một địa phương khác, con cái người nhà bọn họ cũng đang nhớ bọn họ, chỉ bởi vì không biết bọn họ ở nơi nào, đã cảm thấy có hy vọng sống.
“Con trai tôi sắp kết hôn rồi.”
Yến Tuân vui mừng nhìn bức ảnh kèm theo, nhìn thanh niên tuấn tú giống ông năm phần, khác hoàn toàn với đứa trẻ trong trí nhớ, Yến Tuân kích động không nói nên lời.
“Cho chúng tôi nhìn xem.”
Mọi người nghe Yến Tuân nói xong, lập tức thò đầu xem.
“Lão Yến, đứa con trai này của ông lớn lên đẹp trai hơn ông nhiều, đây là vợ nó đi, cũng rất xinh đẹp.”
“Ông thật may mắn, con trai cưới vợ, chỉ sợ không lâu nữa là có thể bế cháu rồi.”
Đoàn người ông một câu tôi một câu, nhìn đôi vợ chồng mỉm cười trên bức ảnh, trong mắt vô cùng hâm mộ.
Yến Tuân đọc thư thấy con trai nói con dâu không phải con gái thành phố, mà là con gái trong thôn nơi nó tham gia đội sản xuất, tính tình vui tươi hoạt bát, là một cô gái thiện lương. Con trai còn nói nó rất thích cô gái ấy.
Bọn họ đã bàn xong, về sau xây nhà xây thêm một gian phòng trống, đợi ông về nhà.
Ồng vốn không phải người đàn ông có dòng dõi, vả lại tình huống hiện tại này, chỉ có người khác chướng mắt ông, Yến Tuân cảm thấy cô gái con trai mình thích nhất định tốt, nhìn ảnh của Lâm Đinh Đinh thấy thế nào cũng thích.
“Đây là kẹo mừng con trai tôi gửi tới, mỗi người một cái chung vui.”
Yến Tuân thấy gói đồ lần này con trai ông gửi tới còn có một ít lương khô với kẹo, chia cho những anh em cùng cảnh ngộ với ông, suy nghĩ một chút, rồi nắm một đống đưa cho chỗ Lão Lý trông cửa, cảm ơn ông.
“Ông có hậu phúc, cuộc sống gian khổ rồi cũng sẽ kết thúc.”
Lão Lý nhận kẹo mừng, toét miệng, lộ ra một cái răng vàng, ánh mắt Yến Tuân lấp lánh, trước nay lão Lý không bao giờ nói những lời này, chẳng lẽ có chuyện gì chiếu rọi? Ông không rảnh hàn huyên, trở về phòng, nói cho mấy ông bạn tin tức này.
“Đinh —— độ hoàn thành của nhiệm vụ phụ 100%, khen thưởng 300 điểm.”
Lúc này Yến Chử đang mặc một thân áo kiểu Lenin, cài trên người đóa hoa đỏ thẫm, chuẩn bị làm chú rể mới.